Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 111 - Q1 - Chương 111: Sát Trận (2)

Q1 - Chương 111: Sát trận (2) Q1 - Chương 111: Sát trận (2)

Bóng người cao lớn ngồi xuống bên bếp lửa, giọng trầm trầm thương cảm: “ Mọi người không đợi được tới ngày phục Tần nữa, cứ lần lượt rời bỏ rồi, chúng ta cũng chẳng cầm cự được bao lâu.”

Thái Tể dùng một cái que cời đống lửa cháy mạnh hơn, mãi lâu sau mới cất giọng đều đều nói:” Vậy thì bỏ đi, từ hôm nay các ngươi có thể quên sứ mệnh này, sống cuộc đời bình thường rồi.”

Kiềm Phu bất ngờ lắm, không nghĩ Thái Tể là người luôn một lòng kiên định đại nghiệp mà cũng thoái chí rồi, nhìn Thái Tể một lúc xác định mình không nghe nhầm, thở dài:” Không có tiền, lấy gì sống?”

“ Không có tiền?” Thái Tể hừ lạnh một tiếng:” Năm năm trước các ngươi mang đi ba mươi dật hoàng kim, mười đấu minh châu, nói là muốn khởi sự ở Cự Lộc, vì sao không có động tĩnh gì? Đã không khởi sự thì tiền đâu?”

Kiềm Phu nhổ một bãi nước bọt vào đống lửa, hùng hổ nói:” Sao ông biết bọn ta không khởi sự? Chỉ là vừa mới lên kế hoạch thì bị Tú Y sứ giả phát hiện, Bình Tử Phụ chiến tử tại chỗ, Hoa Thịnh bị bắt sống, ngũ xa phân thây, ta chạy suốt đêm mới thoát thân, tiền bạc không mang theo được bao nhiêu, nhưng không ai thoái chí.”

“ Năm nay nhà Hán gặp thiên tai, bọn ta ở Hữu Phù Dung cổ động sơn dân tạo phản, vừa mới lập lên được một tên đại vương làm con rối, không ngờ tên này ngu xuẩn giết chết huyện lệnh, bị Vũ Lâm quân nhắm vào, nên đành lần nữa bỏ chạy.”

“ Giờ lòng ta nguội lạnh rồi, Thái Tể, lấy bảo tàng của Tần hoàng ra, huynh đệ chúng ta chia tay, sau đó đường ai nấy đi, từ nay không qua lại nữa.”

Thái Tể không ngờ chuyện là thế, khí số nhà Hán còn quá tốt, thiên tai nhân họa vẫn không làm gì được chúng, ngược lại bên mình còn tổn thất, thở dài bi thương:” Bao năm qua vì hỗ trợ các ngươi khởi sự, bảo khố đã không còn gì nữa rồi.”

Kiềm Phu cười nhạt:” Không còn gì? Nực cười, kho báu Tần hoàng nhiều cỡ nào chứ, chút tiền lương bọn ta lấy đi, sao mà có thể làm hết được? Thái Tể, ông không có con cái, không có người thân, giữ nhiều tiền bạc cũng vô ích, không bằng lấy chia nhau đi, mọi người chia tay cho vui vẻ, còn giữ được tình nghĩa.”

Thái Tể cúi đầu xuống, không trả lời, lát sau chỉ có tiếng khóc vô cùng rấm rứt thê thảm.

Kiềm Phu thấy thái độ Thái Tể như thế biết bản thân không cách nào thuyết phục ông ta, lấy ra ra một cái kèn thổi khẽ, gần như ngay lập tức Vân Lang nghe thấy cái chuông nhỏ bên cạnh rung rung, liền quay đầu nhìn về phía nam.

Hai bóng người xuất hiện dưới ánh trăng, chỉ vài lần tung mình đã tới được chỗ hõm bên núi.

Kiềm Phu nói với hai người mới tới, hai người này đều cao không kém gì hắn, chỉ có gầy béo khác nhau:” Quắc Trị đã chết, Thái Tể nói trong kho báu không còn tiền nữa.”

Giọng nói the thé vang lên không có chút dấu hiệu nào, chướng tai hết sức:” Không thể nào, kho báu Tần hoàng chính là vốn để Đại Tần phục quốc, làm sao có thể bị dùng hết như thế.”

Thái Tể ngẩng đầu lên nhìn bóng người cao gầy, bất mãn quát:” Bồng Độ, kho báu liên tục bị lấy đi tám mươi năm rồi, phải hết thôi.”

Bồng Độ cười khẩy:” Nếu đã thế ông dẫn ta đi xem kho báu trống rỗng đi, thấy thì bọn ta mới tin.”

Đám người này ý đồ không tốt, song Thái Tể không mất bình tĩnh, thái độ lãnh đạm:” Lăng tẩm của bệ hạ, đâu phải chỗ ngoại thần có thể ra vào.”

Kiềm Phu hừ một tiếng:” Bệ hạ đã chết rồi, không về nữa đâu, Thái Tể, dẫn bọn ta tới lăng tẩm của bệ hạ, bọn ta chỉ lấy đi vật bồi táng, tuyệt đối không quấy nhiễu vong linh của người.”

Một mũi kiếm bất thình lình dưới áo bào Thái Tể đâm ra, mắt thấy sắp trúng hông Kiềm Phu thì keng, bảo kiếm của ông bị thanh trường đao của người từ đầu tới giờ chưa lên tiếng chém gãy mũi, hắn là Vệ Trọng, có thể xem là thủ lĩnh của ba người.

Kiềm Phu nhanh chóng vọt ra sau, đứng cùng Bồng Độ, Vệ Trọng.

Thái Tể cầm kiếm ngang ngực, chỉ đám người Kiềm Phu:” Các ngươi có thể lấy mạng ta, đừng hòng mơ tưởng vào lăng tẩm của bệ hạ.”

Vệ Trọng ôn hòa nói:” Thái Tể, chúng ta từ nhỏ làm bạn, nay ông vì một người chết mà tuốt kiếm đâm bọn ta, trong lòng không có chút áy náy gì sao?”

Thái Tể hú một tiếng thê thảm:” Vệ Trọng, trong số chúng ta, ngươi là người học thức uyên bác nhất, kẻ phản bội lại lời thề còn đáng làm người không?”

“ Từ nhỏ ông là người đạm bạc với tiền tài, cho nên mới thành thái tể, chưởng quản kho báu Tần hoàng, vừa rồi ông nói không sai, qua bao nhiêu năm tiêu pha, kho báu lớn tới mấy cũng không chịu nổi, điều này ta tin. Số tiền năm năm trước ông đưa ra rất nhiều, chứng tỏ ông đã vét hết cho lần cuối cùng rồi, điểm này ta tin.” Vệ Trọng nói hết sức có tình có lý:” Bọn ta kỳ thực cũng không hề muốn quấy nhiễu nơi yên nghỉ của bệ hạ, chỉ cần ông cho bọn ta một trăm dật hoàng kim, bọn ta sẽ lập tức rời đi, tới đất Yến, đất Tề làm phú ông, như thế khỏi tổn hại tình cảm.”

Thái Tể bi phẫn ngửa mặt lên trời không nói, ông ta không ngờ huynh đệ huynh đệ sinh tử của mình lại vô sỉ tới mức đó.

Bồng Độ thấy Thái Tể không lên tiếng thì tưởng ông ta dao động:” Thái Tể, bây giờ ông chỉ còn một mình thôi, làm sao ngăn cản được người của Hạng thị nữa? So với việc để đám phản thần đó hưởng lợi, sao bằng chia cho huynh đệ …”

Hạng thị? Là con cháu của Hạng Vũ? Vân Lang kinh hãi không thôi, nghe lời này có vẻ bọn chúng cũng biết vị trí hoàng lăng, vì sao Thái Tể chưa bao giờ kể với mình, chỉ là Vân Lang không có thời gian nghĩ thêm, y đã nhìn thấy Vệ Trọng đang kín đáo ra hiệu cho Kiềm Phu.

“ Á ...”

Một tiếng hét đau đơn vang lên, Vệ Trọng đứng ở ngoài cùng nghe tiếng gió tức tốc ngã người xuống né tránh, dù là thế vai hắn vẫn có máu phọt lên.

Bồng Độ đứng ở giữa không may mắn như thế, thiết vũ tiễn xuyên qua đầu, thiên linh cái bị lực xung kích cực mạnh xốc cả lên. Mũi thiết vũ tiễn thứ hai nối ngay sau, cắm phập vào vai Kiềm Phu, cơn đau bất ngờ khiến hắn không kìm được tiếng thét.

Vệ Trọng nhanh như cắt tung mình nấp sau tảng đá gầm lớn:” Quắc Trị, quân khốn kiếp dám ám toán bọn ta, có bản lĩnh ra đây đại chiến ba trăm hiệp.”

Thái Tể sững người tĩnh tắc, nhưng ông ta rất nhanh hiểu ra, ngồi xuống bên đống lửa, nhìn cái đầu vỡ toác như bình vỡ của Bồng Độ, không nói gì hết.

Kiềm Phu nhịn đau rút tên ra, rứt cả mảng thịt lớn, mặt tái nhợt không ra máu, lăn mình vào chỗ tối.

Vân Lang nằm im thin thít, trong đêm tối thế này, y không lo bị hai người kia phát hiện vị trí chính xác, so với hai người đó y càng chú tâm vào cái chuông nhỏ, đề phòng chúng vẫn còn đồng bọn.

Đợi một tuần hương, chuông không có động tĩnh, Vân Lang nhìn qua khe ngắm, thấy Kiềm Phu đang âm thầm lết về phía Thái Tể, ý đồ bắt con tin uy hiếp. Y bóp cò, phựt một tiếng lớn, thiết vũ tiễn lại bay ra.

Kiềm Phu không tầm thường, vừa nghe tiếng xé gió là chuyển hướng vung trường đao chém, nhưng mũi tên vẫn nhanh hơn đao chém xuống thì tên cũng xuyên ngực, thân thể cao lớn của hắn đổ sập.

Thái Tể thống khổ nhắm mắt, không nhìn khuôn mặt cuồng nộ trước khi chết của Kiềm Phu.

Vân Lang giết Kiềm Phu xong thì không tìm thấy Vệ Trọng đâu, ngưng thần nghe ngóng động tĩnh, một lúc sau chuông nhỏ lay động liên hồi, không ngờ tên này đã mau chóng đi một vòng hướng về phía này.

Cùng lúc đó Thái Tể không thấy Vệ Trọng lên tiếng nữa cũng vội vàng lao về phía tên vừa bắn ra.

Vân Lang xoay người lăn sang bên, chui ra khỏi bụi cỏ, nhấc nỏ cung đen xì lên.

Chuông vẫn cứ rung, sợi tơ mảnh trong đêm không thể phát hiện ra, cho dù chân vấp phải dây nó cũng sẽ đứt ngay.

Vân Lang lặng lẽ cầm nỏ chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment