Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 112 - Q1 - Chương 112: Sát Trận (3)

Q1 - Chương 112: Sát trận (3) Q1 - Chương 112: Sát trận (3)

Chuông đột nhiên ngừng lay động, Vân Lang vẫn không nhúc nhích, bên tai là tiếng gầm giận dữ của Thái Tể, vẫn còn ba chiếc chuông nữa chưa từng lay động, chứng tỏ Vệ Trọng đang ở cách y chừng mười lăm mét.

“ Quắc Trị, ra đây, ngươi giết chết huynh đệ của mình, mà không dám đứng ra đối diện với ta sao?” Vệ Trọng nấp sau tảng đá lớn quát tháo, hắn ta không dám tới gần chỗ "Quắc Trị" nấp thêm nữa, vì biết tới gần hơn là không cách nào tránh được Tần nỏ:

Thái Tể cuối cùng đã chạy tới nơi, ông ta sợ Vân Lang bị Vệ Trọng làm hại, toàn thân run lên, nhìn thấy Vệ Trọng, không nói một lời, vung kiếm không mũi đâm luôn.

Tiếng binh khí va chạm vang lên liên miên bất tuyệt, võ thuật hai người gần tương đương, nhưng một liều mình, một không muốn, thế nên Vệ Trọng liên tục bị Thái Tể ép lui, thấy sắp ra khỏi phạm vi tảng đá lớn che chắn, vội hét lên:” Được, ta đi, ta không cần gì cả, ta đi được chưa?”

Thái Tể thu kiếm lùi lại, dù sao là huynh đệ một thời, ông không muốn quá tuyệt tình:” Ngươi đi đi, từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Vệ Trọng nhìn về phía Vân Lang ẩn nấp, mắt đảo vòng:” Quắc Trị, ngươi ra đây, để ta xem mặt ngươi.”

Thái Tể lắc đầu:” Y không ra đâu.”

“ Kẻ đó là ai, không phải Quắc Trị, Quắc Trị sẽ không tàn nhẫn với huynh đệ như thế, hơn nữa ta còn từng cứu mạng hắn.”

“ Ta đã nói rồi, Quắc Trị chết từ ba năm trước, người giết Bồng Độ và Kiềm Phu là thái tể đời thứ năm của bệ hạ.”

Vệ Trọng mặt biến sắc rống lên: “ Ông cho người ngoài vào hoàng lăng, nhưng lại từ chối đám huynh đệ vào sinh ra tử mấy chục năm, thiên lý ở đâu?”

Thái Tể quát lại:” Các ngươi muốn lấy đồ trong hoàng lăng, là hành vi của đám trộm vô sỉ, không còn tư cách nói mình là vệ sĩ của bệ hạ nữa. Xéo, xéo đi thật xa, đừng bao giờ tới đây nữa.”

Vệ Trọng nghiến răng thù hận nhìn Thái Tể, chầm chậm rời khỏi tảng đá thì, phựt một phát, sau đó là tiếng gió rít rợn người truyền tới.

“ Hạ thủ lưu …”

Lời còn chưa nói hết thì Vệ Trọng hai tay ôm ngực, gian nạn chỉ mặt Thái Tể, khuỵu xuống, Thái Tể chân mềm ra, ngã xuống đất, lẩm bẩm:” Hạ thủ lưu tình, hạ thủ lưu tình.”

Vân Lang từ từ đi tới, tay vẫn cầm nỏ chĩa về phía trước:” Gia gia, không thể lưu tình, người biết mà.”

Hai hàng nước mắt đục ngầu từ trong hốc mắt lăn xuống, Thái Tể nức nở như đứa trẻ con:” Trước kia ở trong doanh, ta về Và Trọng tình nghĩa sâu nhất, kiếm thuật của ta là do hắn dạy ... Kiềm Phu, Bồng Độ cũng thế ... Khi ấy Kiềm Phu tham ăn nhất, lúc luyện tập không được ăn no, buổi tối kêu đói luôn mồm, bọn ta cũng rất đói, Vệ Trọng lẻn ra ngoài trộm đồ cho bọn ta ăn ... Bị sư phụ bắt được, đánh rất thảm, nhưng chưa bao giờ bán đứng bọn ta.”

“ Ta biết, lần này bọn họ tuyệt vọng rồi ... Bọn họ cũng tận lực rồi ... Nhưng ta thực sự không có một trăm dật hoàng kim, nếu có, ta nhất định cho họ.”

“ Bao năm qua bọn họ vào sinh ra tử cũng xứng đáng được thưởng hơn đó nhiều rồi, chỉ cần ta có, ta nhất định cho họ, nhưng ta không có, ta không có ...”

Thái Tể đã gần như điên cuồng tự vung tay tát mình, Vân Lang không khuyên giải, đi kéo xác ba người kia tới bên đống lửa, cởi áo che lên mặt, sau đó gian nan dùng trường đao đào hố.

Khi trời sáng, tuyết lại rơi, Vân Lang đào xong ba cái hố nông, vốn y chỉ định đào một cái hố thôi, nhưng thấy Thái Tể khóc thương tâm như thế, liền đào ba cái.

Tuyết rơi lả tả, bốn phía một màu trắng muốt, nhưng lại có một từng mảng xanh ngoan cường dưới đất vươn lên, cho dù lá có bị phủ kín bởi tuyết, vẫn bừng bừng sức sống, đây chính là mỹ cảnh sắc xanh trong tuyết nổi tiếng.

Cho dù trời đã sáng, Thái Tể vẫn ngồi đó miệng lẩm bẩm kể chuyện cũ, xem ra tình cảm huynh đệ của bọn họ thực sự sâu nặng ...

Vân Lang thì vẫn chuyên tâm vào công việc của mình, vì y đang gánh một trách nhiệm rất nặng nề trên vai, vì thế cẩn thận dẫm phẳng mặt đất dưới chân, cố gắng để trông không khác gì xung quanh.

Vì thế y còn đào vài cái cây xanh trồng bên trên, lại lấy tuyết đọng trên cành cây, rũ đều trên mặt đất, đứng xa xa nhìn kỹ, không thấy manh mối nào mới yên tâm.

Chỉ cần mùa đông này qua đi, mùa xuân tới, khi vạn vật sinh sôi, dấu vết của ba người này sẽ vĩnh viễn bị đại tự nhiên xóa bỏ.

Thái Tể vẫn không thoát được khỏi thế giới hồi ức, Vân Lang cũng không định đánh thức ông ta, vậy cũng tốt, đỡ phải đối diện với sự thực tàn khốc.

Giết liền ba người, Vân Lang không có chút cảm giác nào cả.

Hơn một năm qua, Vân Lang đã hiểu rõ một điều, thế giới này rất tàn nhẫn, nếu bản thân không tàn nhẫn hơn người khác, sẽ bị người ta dùng sự tàn nhẫn đối đãi.

Giết người xong phải làm gì?

Tất nhiên là rời khỏi hiện trường cho sớm.

Xóa hết dấu vết than lửa, Vân Lang bế Thái Tể lên, đặt vào xe trượt, tự mình kéo xe, men theo con đường cũ gian nan vượt tuyết.

Về tới chỗ mình cắm trại thì đã là giữa trưa, Đại Vương thấy Vân Lang về thì vui vẻ chạy tới, ngửi thấy mùi Thái Tể lập tức quay đầu chui vào lều, nằm trên thảm buồn chán liếm lông trên móng vuốt.

Vân Lang đã đói lả rồi, vẫn còn một con ban cưu đã làm sẵn vùi dưới tuyết, Vân Lang moi lên dùng dao chặt bỏ vào nồi, lúc này y rất cần nhiệt lượng, Thái Tể càng cần.

Bắc được cái nồi lên bếp lửa, Vân Lang mệt mỏi nằm dựa vào bụng Đại Vương, còn hươu sao chạy tới dùng đầu thân mật cọ vào má y.

Thái Tể ngủ rồi, gáy như sấm.

Không có gia vị, thịt luộc ăn chả ra cái gì, mùa đông chim chóc gầy, chẳng có mỡ, lại là con chim già, phải đun rất lâu mới miễn cưỡng ăn được.

Thái Tể tỉnh lại từ lúc nào, cũng giống như lúc ngủ vậy, đột nhiên ngồi bật dậy nhìn quanh:” Làm sao ngươi lại ở đây?”

Nhìn vẻ mặt của Thái Tể, cứ như tới giờ mới thấy Vân Lang vậy, y cũng không suy nghĩ nhiều, mặt ngây thơ vô tội đáp:” Gia gia dẫn cháu tới mà.”

Thái Tể nghiêng đầu có vẻ suy nghĩ gì đó, rồi xua tay:” Không được, ngươi không thể đi, đợi ta xác định rồi hẵng đi gặp họ cũng không muộn.”

“ Chẳng lẽ bọn họ lại còn có lòng dạ bất chính sao?”

Thái Tể đập đập đầu: “ Cứ cẩn thận vẫn hơn, chuyện này trọng đại.”

Vân Lang múc một bát canh thịt nóng, xé nhỏ bánh khô ném vào, đưa Thái Tể: “ Sức khỏe gia gia kém lắm, không bằng nói cho cháu biết họ ở đâu, cháu đi là được.”

Thái Tể lắc đầu: “ Không được, thế nào cũng phải để ta gặp họ trước, hình như ta ngủ lâu lắm rồi phải không? Bệnh của ta lại tái phát à?”

Vân Lang ậm ừ nói:” Gia gia đã ngủ một ngày một đêm rồi.”

Thái Tể ăn thật nhanh rồi đặt bát xuống, tìm trường kiếm của mình lên:” Ngươi ở lại đây không được đi theo, ta tới gặp bọn họ, muộn mất một ngày, bọn họ sốt ruột lắm rồi.”

Nói xong vội vàng vén lều đi ngay.

Có lẽ vì kích thích quá lớn, đầu óc Thái Tể vì tự bảo vệ cho nên tự quên đi chuyện xảy ra hôm qua, gây ra chứng mất trí ngắn hạn.

Vân Lang chỉ hi vọng cả đời này Thái Tể không nhớ lại chuyện bi thảm ấy.

Thái Tể không ép thì Đại Vương không muốn đi cùng ông ta, lần này cũng vậy, nhìn Thái Tể rời đi vẫn dửng dưng, liếm lông chán nó quay sang cắn vờ con hươu sao, dọa con vật ngu ngốc đáng thương đó.

Trời đã sắp tối, đợi Thái Tể tới đó thì đã tối hẳn, như thế hẳn không phát hiện ra gì, cái chăn Thái Tể ngủ vẫn còn hơi ấm, Vân Lang khoan khoái chui vào, vỗ vỗ đầu Đại Vương dặn nó trông cửa, sau đó lấy trong túi trên lưng con hươu ra ít đậu, rải ra cho nó ăn, nghe tiếng gió thổi tuyết rơi ngoài kia, mệt mỏi thiếp đi.

.....

Thương thật.

Bình Luận (0)
Comment