Thái Tể cố chấp đợi ở hõm núi kia tới ba ngày, đến ngày thứ tư mới chịu theo Vân Lang trở về, tâm trạng của ông không tốt, lại có vẻ như nhẹ nhõm, rất khó đoán, cả dọc đường không nói gì.
Vân Lang cũng quyết định, chỉ cần Thái Tể không nhắc tới thì cả đời này y không nói gì hết.
Nhiều lúc vô tri là một loại hạnh phúc.
Lần nữa trở lại đỉnh Ly Sơn quái thạch mấp mô, Vân Lang thành kính hướng về phía mặt trời quỳ bái, Thái Tể không hiểu vì sao Vân Lang lại làm thế, đứng một bên không hỏi.
Vân Lang không dám ở nơi này lâu, sau khi cảm tạ Nữ Oa nương nương không giết, vội vàng thúc giục Thái Tể xuống núi.
“ Từ đoạn nhai đi vào, nơi đó có một con đường nhỏ chuyên môn để lại, cũng là chỗ thông gió, để trừ uế khí trong hoàng lăng. Đoạn long thạch cũng ở trên con đường nhỏ này, nếu xô xuống, cả vách núi sẽ sập, hoàn toàn phong tỏa hoàng lăng.” Thái Tể cứ lẩm bẩm, trông có chút triệu chứng thần kinh không ổn định:
Vân Lang khuyên nhủ:” Gia gia, những lời này đợi người sắp chết hãy nói, bây giờ còn sớm lắm, gia gia xem, cháu còn lo cái ăn cho đống người trong trang như thế, cháu chưa tiếp quản hoàng lăng được đâu.”
Thái Tể vẫn lẩm bẩm:” Bên trong kỳ trân dị bảo vô số.”
Vân Lang trợn mắt:” Thế có lấy ra đổi tiền được không?”
Thái Tể nói dứt khoát:” Không thể!”
Vân Lang làu bàu:” Vậy mà cũng nói ...”
Nhiều lúc với Vân Lang mà nói, lăng mộ Tần Thủy Hoàng là một cái viện bảo tàng, trong đó kỳ trân dị bảo vô số, nhưng chỉ có thể nhìn, để tăng thêm kiến thức, chứ lấy ra .... Thôi đi, đừng nói ở triều Hán, dù đời sau mà mang đồ trong đó ra cũng chết thảm nữa là.
Tới giờ còn rất nhiều câu đố chưa giải được về lăng mộ bí ẩn này, cũng chưa tìm ra được vị trí đặt hài cốt của Tần Thủy Hoàng.
Về căn nhà bên vách núi, cả đàn hươu cũng đã đưa đi, nơi này bây giờ lạnh ngắt chẳng còn hơi người, đốt bếp lửa xua đi cái lạnh bên trong, Thái Tể nói muốn ở lại đây vài ngày, sau đó đem toàn bộ thẻ sách vào Thần Vệ doanh.
Công việc này ngoài hai người họ ra thì không ai làm được, Vân Lang không tham gia, y có chút nóng ruột, đã rời nhà gần mười ngày rồi, nếu không về, sợ trong nhà sẽ loạn, không có cái điện thoại báo bình an nó khổ thế đấy.
Từ trên vách núi nhìn xuống Vân gia trang dưới tuyết trắng đẹp không sao tả siết, vài cột khói bốc lên trong trang viên, làm người ta có cảm giác đứng ở trên trời nhìn xuống nhân gian.
Để lại hươu sao cho Thái Tể còn giúp kéo xe trượt, Đại Vương thì phải về nhà, nó là thần bảo hộ ở trang viên.
Khi Đại Vương chở hai cái túi da to lười nhác xuất hiện trên bình nguyên, đám trẻ đi nhặt củi phát hiện ra trước tiên, bọn chúng reo hò như gặp được người thân, ríu rít hỏi hết câu này tới câu kia. Đại Vương phiền toái gầm một tiếng, làm bọn trẻ chạy tán loạn có đứa nhát gan sợ ngồi phịch xuống đất khóc tại chỗ, những đứa khác cười rộ lên ...
Nhìn đám trẻ con ngây thơ, Vân Lang quay đầu về phía Ly Sơn, y dám khẳng định, Thái Tể không hề mất ký ức, tất cả chuyện xảy ra sau đó chỉ là vở kịch.
Đôi khi Vân Lang căm ghét đầu óc của bản thân, y luôn có thể nhìn ra những manh mối nhỏ để phát hiện chân tướng, điều đó khiến y không thể hạnh phúc.
Lắm lúc y chỉ muốn mình ngớ ngẩn một chút, giống như lúc này, Vân Lang ngồi trên xe trượt kéo củi, để bọn trẻ con dưa thừa tinh lực kéo mình về.
Đại Vương được giải thoát, thoáng một cái đã chạy mất tích, chẳng biết có phải nó ngửi thấy mùi hổ cái không? Thế thì tốt cho nó.
Về tới nhà suýt nữa bị mùi chua lè làm chết sặc, sân phơi treo đầy vải vóc đủ các loại màu, chỉ là màu không được chuẩn lắm, khó định nghĩa nó là màu gì,
Vân Lang vừa trở về, cả trang viên trở nên náo nhiệt, bọn trẻ con chạy ù đi khắp nơi thông báo, chẳng mấy chốc có một đám phụ nhân lớn tuổi tới tìm, nói muốn nuôi tằm, trời sắp ấm rồi, không thể lỡ nông vụ.
“ Nuôi tằm à?” Hai mắt Vân Lang mở to hơn cả mắt trâu:
“ Đúng, đúng, đây là đại sự, lão bà tử trước kia ở nhà nuôi cả nhà tằm, tháng năm ra tơ mới, bán được không ít tiền, càng đổi được không ít lương thực ...” Phụ nhân phốp pháp nói liếng thoắng:
“ Nhưng mà nhà ta làm gì có ruộng dâu?”
“ Không sao, cách đây sáu dặm có một cái rừng dâu già, bẻ cành về cắm, năm sau là có ruộng râu, giống tằm năm nay thì ăn là dâu cũ. Còn nữa, phải sớm trồng gai xuống, nhà nhiều ruộng, ruộng nào không tốt thì trông cây gai …”
Phụ nhân khác không đợi được cắt ngang:” Nhà nhiều ao nước, nên nuôi một ít ngan, nuôi cả gà nữa, việc này nhẹ, mà bọn trẻ con lại nhiều, giao cho chúng, còn nuôi dê, nuôi lợn, dễ nuôi lắm, chỉ cần một nắm cỏ là được.”
Bị đám phụ nhân vây quanh mỗi người một câu, đầu Vân Lang sắp nổ tung rồi.
“ Lương ~~ Ông ~~!!!! CHẾT Ở ĐÂU RỒI !???”
Vân Lang rống lên một tiếng làm đám phụ nhân giật nảy mình, Lương Ông sớm nghe đám trẻ con thông báo đang chạy tới, nghe tiếng chủ nhân hét, chạy vội quá làm trượt chân ngã lăn quay ra đất, đám trẻ con cười rộ đỡ lên.
“ Gia chủ, có gì sai bảo lão nô?”
“ Thỏa mãn mọi yêu cầu của họ, ông xem mà làm, bất kể là trồng dâu, nuôi tằm hay là cây quái gì cũng được, muốn đất cho đất, muốn người cấp người, muốn tiền cho …” Vân Lang suýt lỡ lời, sức nhớ ra mình là con quỷ nghèo:” Lão tử không có tiền, tất cả do ông xử trí, tóm lại đừng phiền ta là được.”
Lương Ông tức giận nhìn đám phụ nhân quát lên:” Gia chủ mới về, các ngươi không biết đợi người nghỉ ngơi đã rồi hẵng nói à, đừng đứng đây nữa, còn ra cái gì.”
Đám phụ nhân rối rít vâng dạ rồi chạy đi hết.
Đuổi đám phụ nhân đi xong, chẳng biết nghe ai mà thay đổi cách xưng hô, Lương Ông khúm núm hỏi:” Gia chủ vất vả quá, có cần chuẩn bị nước nóng tắm rửa không ạ?”
Vân Lang uể oải phẩy tay:” Ta tới ao tắm, bảo Sửu Dung mang quần áo tới cho ta, bẩn không chịu nổi nữa.”
“ Mà, trong nhà có khách …”
“ Kệ khách, tắm rửa sạch sẽ hẵng nói, ngoài ra nấu cho ta bát cháo.”
Lương Ông vâng dạ sai bọn trẻ con kéo xe tượt vào kho, sau đó chạy đi gọi Sửu Dung, Tiểu Trùng lấy quần áo cho gia chủ thay.
Cái ao nước nóng ở trên núi, đường đi nhỏ quanh co, bậc thang được tạc thô sơ, Vân Lang không có ý làm thang nơi này chỉ đục đẽo qua cho dễ đi hơn mà thôi, đây là có thể nói là nơi khung cảnh đẹp nhất Vân gia trang, bên cạnh là kênh nước bằng đá, dưới chân chính là thủy xa kỳ quái ngày đêm múc nước đổ lung tung.
Đi lên một lúc có khoảng đất rộng, bốn phía vách núi lởm chởm, vài cây thông thâm sì, hơn mười dòng suối nhỏ bốc hơi nghi ngút đổ vào một cái ao, từ ao này nước chảy xuống kênh đá làm xoay thủy xa.
Áo da gấu, quần da sói, mười ngày không rời người, thứ này ấm thì ấm thật, nhưng không thoáng khí, vừa cởi y phục ra, Vân Lang khoan khoái như muốn bay lên, cái giày càng bị y đá xa tới tám trượng, y chịu đựng đủ lắm rồi.
Trần như nhộng nhảy xuống kênh nước nóng, bị dòng nước ấm xối qua, toàn thân ngứa ran như có cả vạn con chấy đang cắn, hít sâu một hơi nhắm mắt lại đợi cái cảm giác khó chịu này trôi qua.
“ Con hổ của ngươi đâu?” Một giọng nói lành lạnh quen thuộc đột nhiên vang lên trên đầu:
Vân Lang hết hồn vơ vội cái áo da che lấy người, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một nữ tử khác chiếc áo choàng trắng, cổ áo lông trắng muốn quấn kín cổ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Giữa hoa tuyết lất phất, nàng giống như nữ hoàng băng giá kiêu sa.
Là Trác Cơ chứ có thể là ai được?