Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 114 - Q1 - Chương 114: Uyên Ương Một Giấc.

Q1 - Chương 114: Uyên ương một giấc. Q1 - Chương 114: Uyên ương một giấc.

Lão tặc đó, đã bảo đừng nói cho nàng biết rồi, Vân Lang cũng thừa hiểu với cái bản tính nô lệ của Lương Ông, khó mà chống lại lệnh Trác Cơ, dù nàng là chủ cũ, giọng yếu ớt:” Đại tiểu thư ơi, ta đang tắm!”

Trác Cơ khẽ hừ một tiếng:” Khi ta tắm, hình như ngươi cũng có tránh đi đâu.”

Vân Lang cười khổ không thôi, chuyện này giải thích không xong nữa rồi:” Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.”

“ Xem người ta tắm xong còn biết để lại một cái ngọc bài, có phải là trả tiền không?”

Vân Lang không muốn dây dưa ở chuyện này, càng nói thì mình càng sai, cười khan một tiếng, lảng đi:” Không biết hôm nay có chuyện gì mà phương giá của Đại tiểu thư tới thôn trang nghèo này.”

Trác Cơ hạ mi mắt xuống, giọng buồn buồn:” Ta sắp gả đi rồi!”

Vân Lang không có phản ứng gì!

Trái tim như lỡ mất một nhịp.

Một câu nói nhẹ nhàng của nàng còn lạnh hơn hoa tuyết đang rơi xuống, khóe miệng vốn mang chút nhu tình liền đông cứng, song chỉ trong nháy mắt Vân Lang che dấu toàn bộ nội tâm, huy động cơ mặt hỏi:” Là Tư Mã Tương Như sao?”

Trác Cơ cởi áo choàng lông vắt lên cành thông gần đó, ngồi xuống bên tảng đá trơn nhẫn âm ấm, đưa mắt nhìn phương xa, ừ một tiếng.

“ Tư Mã Tương Như văn tài lừng lẫy, hai người đúng là một đôi châu liên bích hợp.”

Trác Cơ khẽ gật đầu:” Mọi người đều nói thế, bệ hạ cũng rất thích thi phú của hắn, hắn sẽ sớm phát đạt thôi …””

Vân Lang chẳng có tâm tình che dấu cảm xúc, giọng đôi phần chua chát:” Hắn vừa mới tiến vào phủ thừa tướng, vậy mà đã tới được tai bệ hạ rồi sao, thật nhanh.”

“ Đúng thế, chỗ thừa tướng chỉ là để làm bàn đạp thôi, qua đó tiếp cận lấy lòng đám hoàng môn, nên thi phú mới được đưa lên bàn bệ hạ, hắn lập chí rất cao, tham vọng rất lớn …”

Trác Cơ càng nói càng nhỏ, thi hai chân lên tảng đá, ánh mắt mê man thê thiết, chẳng hể giống nữ tử sắp gả cho tình lang trong lòng, càng giống lạc lối trong vực xoáy tình cảm. Lúc này càng không phải nữ chủ nô kiêu kỳ chỉ là nữ tử bình thường, đang hoang mang về lựa chọn cuộc đời, mang vẻ đẹp yếu ớt quyến rũ, càng quyến rũ, càng khiến Vân Lang có cảm giác đau đớn mất mát.

Khung cảnh tĩnh mịch, chẳng có cả tiếng gió thổi, bông tuyết lất phất chưa kịp chạm đất đã tan thành nước, nước hóa hơi bốc lên, làm mọi thứ mông lung.

“ Ta phải về thôi …”

Không biết qua bao lâu, một bông tuyết rơi lên má Trác Cơ, mát lạnh, nàng đưa tay gò má ươn ướt, định rời tảng đá không ngờ Vân Lang đứng đó từ bao giờ, còn chưa nói hết bỗng thốt lên một tiếng, Vân Lang ôm lấy vòng eo mảnh mai, vội vàng đưa tay chắn trước ngực, cuống quýt nói: “ Ngươi … ngươi làm gì đấy?”

“Ư” một tiếng, cả người Vân Lang đã áp tới, đôi môi nàng bị môi phủ kín …

Chuyện xảy ra quá nhanh quá bất ngờ, hai mắt nàng mở to sững sờ hết mức, đầu óc trống rỗng mất tới chủ ý, theo bản năng đưa đôi nàng bủn rủn chụp lấy hai tay của Vân Lang muốn ngăn cản, đối phương quá kiên quyết nên chỉ hoài công vô ích, không bao lâu sau đó, nàng liền cảm giác được toàn thân từ trên xuống mát lạnh, đã không còn gì che chắn nữa.

“ Đừng … đừng mà …”

Thở … chống cự … thở .. rên rỉ …

Có ngón tay khẽ chuyển động trên núm vú của mình, Trác Cơ có thể cảm giác được nụ hoa của nàng bị chơi đùa, bầu vú trắng muốt săn lại vểnh lên ngạo nghễ mà chẳng hề biết sự lúng túng hoảng hốt của chủ nhân, má phấn đỏ bừng, mím chặt môi dưới. Nàng lại chẳng phải là hạng thạch nữ có thể hoàn toàn không có chút cảm xúc nào trước sự vuốt ve của nam nhân, thi thoảng lấy lại được lý trí để phản kháng, cũng nhanh chóng bị đối phương trấn áp, bị khoái cảm mạnh mẽ dồn dập như biển khơi dậy sóng cuộn trào mãnh liệt đập vào vách đá nhấn chìm …

“Là định mệnh, Trọng Khanh, đừng trách thiếp, nói cho cùng cũng tại chàng cả thôi!” Trác Cơ nhắm mắt lại, buông thả bản thân trôi theo cảm xúc.

Sửu Dung bò nhoài ra bàn, ngây ra nhìn ngọn lửa nhảy nhót đầu đèn, cơm nước trên bàn đã hâm nóng ba lần rồi mà tiểu lang vẫn chưa tắm rửa xong.

Mang quần áo tới cho tiểu lang phát hiện ra có âm thanh rất kỳ quái, còn định tới xem thế nào, vô tình nhìn thấy y sam nữ tử vứt bừa bãi khắp nơi, Sửu Dung mặt đỏ bừng, vội vàng bỏ quần áo xuống chạy vội về nhà.

Vì sao tiểu lang lại tắm cùng Trác Cơ?

Sửu Dung rất muốn hỏi Bình Tẩu đang ngồi đánh cờ một mình, nàng biết ông già này rất thông minh, khi ở Trác thị, ai cũng bảo thế.

Bình Tẩu đánh cờ một mình mà không có vẻ gì là buồn chán, nhấp một ngụm trà, đặt một quân cờ, cờ đen đã bị cờ trắng vây kín, chỉ còn một khí nữa, nhưng sớm muộn gì cũng bị cờ đen bịt lấy.

Tuyết đã ngừng rơi, trăng đã lên cao, chiếu lên khuôn mặt ngẩng cao của Trác Cơ, hai tay chống lên tảng đá, một lúc sau mới thở mạnh, hai hàm răng trắng cắn chặt nơi lỏng, giọt mồ hôi từ làn da mịn màng của nàng thấm ra, từ trên trán chầm chậm rung rinh lăn theo gò má mịn màng, chảy qua cổ dài ưu nhã tới bả vai, chảy xuống ngọn đồi trắng như tuyết ...

Ùm!

Hai thân hình lần nữa ôm chặt lấy nhau rơi xuống ao nước,

Hô hấp nặng nề hòa chung tiếng nước chảy róc rách, cả hai đều không nói một lời.

“ Chính là như thế này.” Trác Cơ dựa đầu vào vài Vân Lang nỉ non:

Vân Lang nghe chưa rõ cúi xuống hôn trán nàng:” Sao?”

“ Phải như thế này!” Trác Cơ lẩm bẩm lặp lại lần nữa:

Vân Lang gãi đầu cười khổ:” Hôm nay ta mới từ trên núi xuống, chưa kịp nghỉ ngơi gì thì đã bị một đám phụ nhân chặn lại, muốn nuôi tằm, muốn trồng gai rồi còn muốn lợn vịt gà nữa, mãi mới thoát thân được thì nàng tới. Tới giờ đầu óc hỗn loạn, nàng lại nói điều chẳng ra đầu ra đuôi …”

Trác Cơ ngửa mặt lên nhìn trăng sáng trên trời cao:” Không có gì, chợt nghĩ thông vài việc, trên đời còn nhiều việc phải làm, ta muốn đánh đàn, muốn làm phú, muốn cưỡi ngựa săn bắn, ta muốn leo lên ngọn núi cao nhất.”

Vừa rồi mới kết thúc không biết lần thứ mấy điên cuồng, đầu óc Vân Lang trống rống, mất đi năng lực tư duy, chỉ có một linh cảm, Trác Cơ đã thay đổi rồi.

Bình Tẩu hài lòng uống một ngụm trà, gần như là hết luôn cả ấm.

Cờ đen cuối cùng bị ông ta vây chết ở giữa, mặc dù còn một khí, nhưng không còn lối thoát thân nữa, vì thế ông ta khoan khoái đặt một quân cờ trắng giữa thiên nguyên, gọi lớn:” Sửu Dung, mang rượu cho ta.”

Chuyện nam nữ ân ái này Vân Lang đã trải qua vô số lần, nhưng chưa bao giờ si mê và cuồng nhiệt như lần này.

Vân Lang biết, cái tên Trác Văn Quân khiến y rơi vào điên cuồng.

Khi Trác Cơ thét lên một tiếng dài, hai người cùng ngã xuống nước, toàn thân vô lực, dòng nước cuốn đi.

“ Nàng biết bơi sao?”

“ Biết, nữ nhi đất Thục có mấy ai không biết bơi, khi đó bọn ta đều có thể trần truồng chơi trong nước suốt cả ngày, rồi đến một ngày, mẫu thân ta dùng quần áo đẹp đẽ mặc lên người, từ đó ta biết mình không còn niềm vui nữa.”

“ Nàng thực sự sẽ gả cho Tư Mã Tương Như à?”

“ Nam nhân các ngươi làm sao mà đáng ghét thế, được một lần thì cho rằng nữ nhân vĩnh viễn thuộc về mình sao? Nực cười.”

Cái kênh nước không dài, men theo đường nhỏ rẽ một vòng rồi chảy tới chỗ thủy xa, dòng nước bị hàng rào gỗ chặn lấy, thấy sắp hết đường, Trác Cơ đứng lên, leo ngược kênh nước.

Vân Lang không động đậy, bị dòng nước làm va vào hàng rào, cứ ngồi ngây ra đó nhìn Trác Cơ về khởi điểm mặc y sam lên người.

Nàng đi rất dứt khoát, chẳng có mấy lưu luyến, nhưng lúc lên bờ quay lại nhìn Vân Lang, có lẽ do ánh trắng, mặt nàng rất trắng.

Bình Luận (0)
Comment