Khi Vân Lang quay về phòng mình thì Bình Tẩu vẫn đang uống rượu, ông ta tựa hồ say rồi, ê a hát cái gì đó không hiểu.
Ngày hôm sau Vân Lang dậy rất muộn, khi ăn sáng Lương Ông nói, Trác Cơ và Bình Tẩu đã đi rồi.
“ Không phải bảo ông giúp những phụ nhân kia chuẩn những thứ họ cần à? Sao còn ở nhà?” Vân Lang cắt ngang những lời lải nhải của Lương Ông:
Lương Ông nhận ra tâm trạng của tiểu lang có vẻ không tốt, vội vàng nói:” Dạ, lão nô đi ngay, đi ngay.”
Ăn cơm xong rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Đại Vương đâu, Vân Lang nhíu mày:” Đại Vương đâu rồi?”
Tiểu Trùng đang thu dọn cơm thừa cũng hoang mang:” Hôm qua tiểu lang về có dẫn nó về đâu.”
Vân Lang làu bàu, giận cá chém thớt:” Chẳng kẻ nào dựa vào được, đi đi, đi hết đi, ai thèm.”
Thân là địa chủ kiêm chủ nô, mặt trời lên cao mà không về giường ngủ nướng thì thật uổng phí cho cái danh này, nhưng nằm trên giường, Vân Lang chẳng có chút nào muốn ngủ, hiềm khích với Thái Tể, quan hệ với Trác Cơ đều khiến y phiền não.
Ba huynh đệ sinh tử của Thái Tể bị Vân Lang giết chết ngay trước mặt, bất kể ông ta có hận ba người bọn họ không thì Vân Lang giết bọn họ như thế, dù không sai, ông ta khó tiếp nhận được ... Vì vậy mới có màn kịch vụng về phía sau, ông ta không thể nào không bất mãn, tức giận, nhưng Vân Lang là người kế thừa duy nhất rồi, vì thế Thái Tể mới dằn vặt.
Thực sự Vân Lang rất muốn nói với Thái Tể, trực tiếp thả đoạn long thạch xuống mới là cách chính xác nhất để không còn hậu họa gì, chỉ cần còn có thể vào được hoàng lăng thì đều là sự dày vò với mọi người.
Tần Thủy Hoàng đế không thể quay trở lại nữa.
Còn Trác Cơ tâm cao khí ngạo thì nhận ra, cho dù nàng đã không cần dựa vào nam nhân vẫn có thể sống tốt, nhưng vẫn không thoát khỏi sự ràng buộc của nam nhân.
Tất cả mọi thứ nàng có được bây giờ đều là lâu đài xây trên cát, một cơn sóng tràn qua là mất hết.
Vân Lang muốn giữ nàng lại, y có thể sao? Cuộc sống chính bản thân còn rất chông chênh.
Ai cũng có phiền não của mình, bất kể quý tộc, chủ nô hay nô lệ.
Phụ nhân Vân gia rất thông minh, khi vào thành bọn họ mang theo rất nhiều rau xanh hái được bên suối nước nóng, giữa mùa đông giá lạnh, đây là món quà tốt nhất, chỉ cần cầm có bó rau xanh mang theo người đi tới thăm thân hữu là rất có thể diện.
Xung quanh Vân gia trang ít thiếu nhất là kênh nước nóng và suối nước nóng, nhiều nhất là rau hẹ và rau cải, trừ để lại cho Vân Lang ăn ra thì lần này bị họ cắt hết rồi.
Mấy thứ rau cải mọc nhanh, chỉ cần rải hạt giống ra là dăm ba ngày đã nảy mầm, mười ngày nửa tháng có cả mang rau xanh biếc.
Rau hẹ thì càng không có vấn đề gì, cắt đi một đợt, nó lại ào ào mọc lên đợt khác như cỏ dại vậy.
Vân Lang đồng ý cho làm thế, dù sao y không còn tiền nữa, những phụ nhân này làm việc đều rất chăm chỉ, để họ mang đi gặp thân thích cũng tốt.
Sửu Dung không nghĩ thế, nàng cho rằng bất kể thứ gì mọc từ đất đai Vân gia là của tiểu lang, không thể để đám phụ nhân đó tùy tiện.
Tính toán từng li từng tí mới có thể giàu có là đạo lý mà chủ nô thương cổ thời Hán phụng hành.
Tháng một chẳng mấy chốc đã qua, mùa xuân thực sự tới, nhưng gió lạnh vẫn thống trị mặt đất, chỉ có nước suối đang chảy róc rách qua khe núi, cây liễu bên sông dần trở nên xanh tươi mới truyền tin tức, mùa xuân thực sự tới rồi.
Thái Tể từ trên núi xuống, yêu cầu Vân Lang tới hoàng lăng một chuyến, Vân Lang từ chối.
“ Thả đoạn long thạch xuống, tất cả sẽ tiêu tan.” Vân Lang thẳng thắn kiến nghị:
“ Bệ hạ sẽ còn trở lại.” Thái Tể nói rất dứt khoát, rồi lại thở dài:” Ta dẫn ngươi đi xem, không thể để ngươi cả đời thủ hộ hoàng lăng mà lại không biết mình thủ hộ cái gì.”
“ Gia gia đừng thăm dò cháu nữa, không đi là không đi, gia gia cứ hạ đoạn long thạch xuống, phá sập núi là cháu thắp hương bái trời. Chúng ta nên nói thẳng ra đi, cháu không muốn giết huynh đệ của gia gia, nhưng nếu xảy ra chuyện tương tự lần nữa, cháu vẫn sẽ giết, còn chúng ta thì chẳng thể nhìn mặt nhau nữa.” Vân Lang thấy tốt nhất nên nói thẳng:” Gia gia nghe cháu đi, hạ đoạn long thạch xuống, để Thủy hoàng đế yên nghỉ.”
Thái Tể nhảy dựng lên chửi bới:” Đồ khốn kiếp, ta đang cố quên chuyện này đi, ngươi lại còn nhắc tới làm gì, ngươi không thể ngoan ngoãn theo ta một chuyến, để bệ hạ thấy ta tuyển cho người một thái tể mới thế nào, sau đó ta yên tâm mà chết à? Ngươi không biết thương người cả đời khổ mệnh này một chút sao?”
Vân Lang vẫn lắc đầu, cũng hét lên:” Vậy thì càng không đi, cháu muốn gia gia sống thêm vài năm nữa, gia gia nói mình đáng thương, cháu thì không chắc, ở đây cháu chỉ còn mỗi một người thân không phải người thân nữa, vậy mà gia gia cứ suốt ngày muốn chết là sao?”
Thái Tể bị Vân Lang la hét làm yên tĩnh lại, ngồi xụp xuống bần thần:” Ta, ta sống khó chịu lắm … khổ lắm!”
Vân Lang mắt hồng hồng:” Sau này cháu sẽ có con, sẽ đẻ thật nhiều, thêm một đứa là chúng ta có thêm một người thân. Gia gia sống thật tốt, cháu nỗ lực sinh con, khi đó không còn mỗi hai kẻ cô hôn dã quỷ chúng ta nữa, gia gia lúc ấy chướng mắt với cháu rồi vẫn còn nhiều người thân khác, khỏi phải nhìn cho khó chịu.”
Thái Tể ngẩng đầu lên, hai mắt có thêm chút sinh cơ:” Vậy phải tranh thủ đi, gân cốt của ta sắp sập xuống rồi, không duy trì được vài năm nữa đâu. Nhưng đoạn long thạch thì nhất quyết không thể hạ xuống, đợi ta chết, hãy cho thi thể ta vào, mấy ngày qua ta đã đào thi thể Kiềm Phu, Bồng Độ, Vệ Trọng lên, làm thành xương cốt … Ngươi đừng hận họ, họ đã hết sức rồi.”
Tới mức này rồi Vân Lang chỉ còn biết gật đầu.
Hôm ấy không chỉ có Thái Tể đang an bài hậu sự.
“ Tỳ tử chết rồi nhất định phải mặc bộ áo đỏ này, nhất định phải thế.” Sửu Dung chẳng biết dây thần kinh nào có vấn đề, mới sáng sớm đã mặc bộ đồ đỏ chói mắt nói với Vân Lang:
Vân Lang vẫn còn mắt nhắm mắt mở, thống khổ đấm giường:” Được, được, đừng nói màu đỏ, ngươi mặc màu xanh cũng không thành vấn đề.”
“ Bộ màu xanh cũng cho tỳ tử à?” Sửu Dung chớp chớp mắt xác nhận lại:
“ Cho ngươi hết.” Vân Lang đau đầu lắm, nói xong ngã xuống giường, chùm chăn che đầu.
Tối qua phải nghe Thái Tể lảm nhảm cả đêm về thiên cổ sự trung trinh không đổi, gần sáng mới ngủ thì bị nha đầu điên gọi dậy.
Y phục là do Trác Cơ phái người mang tới, nàng biết Vân gia chẳng có quần áo đẹp đẽ, chẳng những chuẩn bị cho Vân Lang hai bộ, còn chuẩn bị hai bộ khác cho nha hoàn của y, một xanh một đỏ.
Tiểu Trùng còn quá nhỏ, mặc bộ xanh chẳng khác gì chui vào cái bao tải, bộ đỏ thì bị Sửu Dung chết không buông.
Nhưng Vân Lang không muốn tham dự hôn lễ của Trác Cơ.
Trác Cơ nghĩ gì trong đầu vậy? Nàng nghĩ mình sẽ tới dự cái hôn lễ chết tiệt đó à?
Kệ Vân Lang đau khổ, Bình Tẩu tới đưa thiếp hỉ cười rất vui:” Vân tư mã, cứ coi như đây chỉ là một vụ mua bán thôi. Đại nữ nhờ vào đó thoát khỏi sự dây dưa trong nhà, trong nhà không có nam nhân làm trụ cột sẽ có nhiều chuyện phiền toái. Còn Tư Mã Tương Như thì có tiền để quan lộ rộng mở, hai bên tình nguyện có gì không tốt?”
Vân Lang thực sự hết nói, cả đời sau cũng chẳng có cái tư duy khoáng đạt được như thế, hét lên:” Nhưng ta không thoải mái.”