“ Có gì mà không thoải mái, giống như Quán Đào trưởng công chúa gả cho Đường Ấp hầu Trần Ngọ cũng là vụ mua bán ấy, Trưởng công chúa sinh cho Đường Ấp hầu ba nam một nữ, có ai là của Đường Ấp hầu không? Có lúc Trưởng công chúa hẹn hò tình nhân, Đường Ấp hầu phải trốn trong thư phòng không ra, đợi xong việc còn hỏi công chúa có tận hứng không?”
Nghe Bình Tẩu kể chuyện vỉa hè mà Vân Lang toát mồ hôi, y tưởng rằng công chúa nhà Đường đã hung mãnh lắm rồi, ai mà ngờ công chúa nhà Hán chỉ có hơn chứ không kém.
Bình Tẩu vẫn thao thao bất tuyệt:” Ngài nghĩ Đường Ấp hầu thiệt thòi à, lão phu nói cho ngài biết, người ta lãi lớn đấy. Nhớ năm xưa Tần mạt đại loạn, tổ phụ của Trần Ngọ là Trần Anh bị bách tính đề cử làm đại vương, chỉ huy hơn hai vạn người, dã tâm bừng bừng. Nhưng Trần Anh nghe mẫu thân hắn nói, tổ tiên Trần gia chưa từng có nhân vật hiển hách, đột nhiên hiển quý là họa không phải phúc, chẳng bằng quy thuận người khác, một khi người ta thành công, như thế vẫn còn có hầu tước.”
“ Vì thế Trần Anh nghe lời quy thuận thúc chất Hạng Lương, Hạng Vũ, khiến Hạng Lương vốn chỉ có tám nghìn quân quật khởi tức thì, hiển hách một thời. Sau đó Hạng Vũ chiến bại, hắn quy thuận Đại Hán, ha ha ha, một kẻ thiếu trung tiết như thế sao được trọng dụng, nên trong số liệt hầu khai quốc, hắn đứng thứ 86, là thứ hai ở dưới lên, phong hộ chỉ có sáu trăm.”
“ Tất cả những kẻ giống hắn thì cỏ trên mộ đã thành đại thụ cả rồi, chỉ có hắn bình an vô sự. Theo lý mà nói, sau khi Trần Anh chết, hầu tước này cũng mất. Nhưng lại không, vì Trần Ngọ hầu hạ Quán Đào trưởng công chúa rất tốt, phong hộ từ sáu trăm lên nghìn tám, rồi sau đó lên tám nghìn. Chẳng cần làm gì mà đã thành phụ thân của hoàng hậu, cho dù bây giờ hoàng hậu bị bệ hạ đưa vào Trường Môn cung, nhưng Đường Ấp hầu vẫn là Đường Ấp hầu, không có gì thay đổi.”
Đây không khác nào cú shock văn hóa với Vân Lang, mồ hôi lấm tấm trên trán biến thành thác nước, loạn, thực sự quá loạn, cái thời đại chưa có tư tưởng Nho gia làm quy chuẩn mọi hành vi, trật tự, con người sống bậy quá.
Thế chưa là gì, sau đó Bình Tẩu tiếp tục kể, hai năm trước Trần Ngọ chết, Quán Đào trưởng công chúa tuổi đã cao còn phải lòng thiếu niên tên Đổng Yển, sớm sớm chiều chiều bên nhau, nghe nói là ngay cả xuất cung cũng phải nắm tay nhau mới được.
Bình Tẩu nói tới đó kết luận:” Chớ nói chuyện ngài và Trác Cơ không ai hay, dù Tư Mã Tương Như biết thì sao nào? Với thân phận của ngài, tới nhà hắn, hắn vẫn phải dùng lễ đối đãi.”
Con bà nó, Vân Lang hết chịu nổi, rống lớn:” Lão tử không đi.”
“ Ha ha ha ha...” Bình Tẩu cười như cú mèo, tiếng cười khiến người ta toàn thân nổi da gà, cười xong xoay người đi luôn, chẳng nói lấy một câu:
Ông ta đi tới cửa rồi, Vân Lang lại đuổi theo giữ lại:” Này nói rõ đi, kiểu cười của ông làm trong lòng ta không yên.”
Bình Tẩu nhìn núi xa thở dài:” Vậy là cũng có người giữ thể diện, lão phu còn nghĩ Đại Hán này toàn thứ vô lại không biết xấu hổ. Ngài và Đại nữ gặp gỡ trước khi Đại nữ gả đi, một là sương phụ, một là thiếu niên, xuân phong một giấc chỉ là an ủi nhau thôi, sao phải quá bận lòng.”
“ Như lão phu đã nói với ngài, Đại nữ thông tuệ hiếm có, nên tính cách cao ngạo, mười ba tuổi đã gả, mười tám tuổi ở góa, sáu năm qua sống thế nào, chỉ lão phu là rõ, nữ tử tốt mà chẳng có nơi chốn tốt, đàn đứt ba xích cổ cầm, có ai tri âm? Lúc mới gặp Tư Mã Tương Như, bị một khúc ( Phượng cầu hoàng) làm siêu lòng, cho rằng có người để gửi gắm cả đời, nào đâu biết tri kỷ ẩn chứa tâm tư xấu xa. Một chuyện cày Nguyên Sóc khiến người này vứt bỏ thể diện, lộ ra bản chất, vì cầu nửa quan bán chức mà vứt bỏ ân tình hai năm qua, quên đi ngày tháng Trác Cơ gian nan làm lừa bán rượu.”
“ Nhân sự vô thường, thế sự gian nan, chỉ là vở kịch hoang đường thôi, ngài không đi cũng được.”
Bình Tâu chắp tay lên xe ngựa, chẳng mấy chốc đánh xe lên đường, hộ vệ gia phó xúm quanh đi về phía thành Dương Lăng phồn hoa.
Vân Lang buông một tiếng thở dài, về phòng, lấy thẻ trúc trống ra, suy nghĩ rất lâu rồi viết :" Nàng có một gian nhà, trái thông phải trúc, dưới hiên có hoa nở bốn mùa, trong ao có nước mát, không ngựa xe huyên náo, không bị bụi đất tiêm nhiễm, chỉ có sơn trân nếm không hết, mỹ vị dùng không hết, có thể dùng chỉnh đàn, duyệt cổ kinh, ngày nhìn mặt trời mọc, tối xem ráng chiều, cho tới khi chết.”
Viết xong Vân Lang lại thở dài đặt bút xuống, nữ nhân cần được dỗ dành, cho dù nàng có thông minh tới đâu, kiên cường tới đâu, dỗ dành một chút không hại gì, bỏ mặc mới là hành vi cầm thú.
Cho thẻ trúc vào trong một cái túi gấm, gọi Trử Lang tới, bảo hắn cưỡi ngựa đuổi theo Bình Tẩu, nhờ đích thân chuyển túi gấm tới tay Trác Cơ.
Bước ra ngoài sân đã tràn ngập hơi thở mùa xuân, tằm đang lặng lẽ ấp dưới ánh nắng, vẫn còn là chấm nhỏ đen xì, một số sáng lên, nghe Lưu Bà trông tằm nói, những cái sáng lên là ấu tằm sắp nở.
Phản ứng đầu tiên của mặt đất với mùa xuân chính là đất đai trở nên ẩm ướt ...
Trác Cơ ngồi lặng lẽ ngắm mình trong gương đồng lớn, mặc cho hai bà tử giúp nàng chải từng sợi tóc mềm mượt.
Chỉ thấy làn da như tuyết như ngọc, đôi mắt sáng tựa ánh trăng, đẹp bút mức khó diễn trả được, trước kia nàng thường đem lại có người ta kiêu ngạo lạnh lùng, giờ chính bản thân nàng nhận ra sự thay đổi, ánh mắt trở nên thùy mị hơn, chỉ là thoáng trong đó có chút vương vấn sâu xa
Hai ba từ rất mẫn cán, cho dù dung mạo nàng đã không còn gì để chê trách được, hai bà tử vẫn bận rộn chỉnh trang, dù một sợi tóc cũng không cho rối.
Nàng trang điểm không phải để Tư Mã Tương Như nhìn, mà để cho khách khứa nhìn, bây giờ một dải Trường An lan truyền Tư Mã Tương Như bằng vào một khúc (Phượng cầu hoàng) mang được mỹ nhân về, vậy hãy để hắn được kiêu ngạo thêm một chút.
Trong phòng chất đống lụa là gấm vóc, cùng đĩnh vàng lấp lánh dưới ánh đèn.
Đều là thù lao trả cho Tư Mã Tương Như.
Tư Mã Tương Như đi vào, nhìn Trác Cơ quỳ trên tấm thảm, dung mạo đó ai không chấn động, hết sức nho nhã nói:” Nên đi gặp khách rồi.”
Trác Cơ mặt vẫn cúi xuống nhìn thảm:” Đợi thêm một chút, Bình Tẩu cũng sắp về rồi.”
“ Hôm nay là ngày hỉ của chúng ta mà nàng vẫn còn có việc chưa làm xong sao?” Tư Mã Tương Như không vui:
Trác Cơ mỉm cười:” Hôm nay chúng ta tụ họp, mai mỗi người một đường, ta đi sống lớn đất Thục, chàng tới biển rộng đất Tề, chân trời đôi ngả, Trường Khanh nên bảo trọng.”
Tư Mã Tương Như khẽ run người, lời nói bình đạm khách khí ấy của nàng khiến hắn cảm thấy thất lạc, tất cả như mất đi động lực, chí hướng cao vời sắp toại nguyện cũng không thể khiến hắn hưng phấn, nhưng cảm xúc đó chỉ thoáng qua, hắn muốn cả sự nghiệp và giai nhân, nhưng nếu phải chọn một, hắn không chút do dự:” Trường Khanh đạt được ước nguyện, cả đời không quên ân này.”
“ Chỉ mong như thế!” Ánh mắt Trác Cơ thoáng qua chút thất vọng, không, phải nói là quá thất vọng, hắn cuối cùng vẫn chọn sự nghiệp:
Lời đã nói hết, gian phòng được nến đỏ chiếu rọi trở nên tĩnh mịch, bên ngoài Bình Tẩu ho khẽ một tiếng, giúp Tư Mã Tương Như giải thoát khỏi một phen lúng túng, thừa cơ chắp tay ra ngoài.
Trác Cơ ngẩng đầu lên, mặt tích tắc trở nên lạnh lùng:” Y không chịu tới à? Lại là một kẻ không có lương tâm.”
Bình Tẩu lắc đầu:” Phàm người có tự trọng đều không đến.”
Trác Cơ mím môi:” Ta chính là muốn những kẻ vô lương tâm đó thấy ta gả cho người khác.”
Bình Tẩu biết tâm tình của Trác Cơ lúc này, không nói thêm, lấy trong lòng ra một túi gấm:” Lễ vật tới đây.”
Trác Cơ mở túi gấm ra, lấy cuộn trúc, đọc xong hai mắt đã đỏ hoe, đưa cho Bình Tẩu.
Bình Tẩu không xem, mà cất lại túi gấm trả Trác Cơ:” Nên khóa lại, sau này còn dùng.”
Trác Cơ cắn răng:” Đương nhiên là phải khóa lại, không cho y nuốt lời.”
Nói xong đứng lên hít một hơi nhìn bầu trời tối đen:” Nên đi rồi, để những kẻ kia hâm mộ, để họ biết Tư Mã Trường Khanh chẳng những ôm được mỹ nhân về, còn có được một ngọn núi vàng.”
....
Đoạn đầu có chương Ta có một ngôi nhà.