Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 117 - Q1 - Chương 117: Toàn Chuyện Lặt Vặt.

Q1 - Chương 117: Toàn chuyện lặt vặt. Q1 - Chương 117: Toàn chuyện lặt vặt.

Đại Vương thoi thóp trở về, về tới nhà chuyện đầu tiên là kiếm trong đàn hươu một con hươu đực to lớn, cắn chết tha đi.

“ Mày không biết dẫn cả lão bà về à?” Vân Lang ở phía sau chửi mắng thứ vô lương tâm:

Đại Vương không hề nghe thấy, chẳng mấy chốc biến mất trong rừng thông, rồi có tiếng hổ gầm gừ truyền ra, là tiếng con hổ khác.

Thời gian này Vân Lang không cho phép người nhà vào rừng.

Đại Vương khả năng sẽ không hại người trong nhà, nhưng lão bà của Đại Vương năm nay thì khó nói, đều là động vật ăn thịt, trẻ con Vân gia trải qua một mùa đông, thay đổi lớn nhất là đứa nào đứa nấy sạch sẽ ngon lành, bị hổ cái ăn mất thì xong.

Đám phụ nhân chỉ mang rau dại từ nhà đi, chẳng biết thế nào mà khuân về cả đống thứ, tằm đã đành, trong sọt toàn gà con, có tới ba cái sọt chứa gà con, còn có mười mấy con ngan nhỏ mỏ vàng vàng, vịt thì chưa từng nghe thấy, ít nhất ở Dương Lăng không có vịt.

Trẻ con trong nhà đều bị gà con, ngan con thu hút, rảnh rỗi cũng không ra ngoài, đều là trẻ con biết nghe lời, biết ra kia sẽ nuôi hổ.

Sửu Dung thương lượng với Lương Ông, có nên đem rau xanh trong nhà mang vào thành bán, trước kia nàng không biết rau xanh được giá như thế, lần này đám phụ nhân mang rau vào thành, đổi lấy hết thứ nọ tới thứ kia về, khiến Sửu Dung nảy lòng tham.

Vân Lang thì bận rộn cùng một đám trẻ con lớn dựng nhà, trẻ con mười hai mười ba tuổi ở thời này hoàn toàn khác với đám trẻ con vẫn còn học tiểu học đời sau, gia cảnh khá chút có đứa còn thành thân rồi, bởi thế không ai coi chúng là trẻ ranh không hiểu gì.

Trước tiên không thể ở mãi trong lều được, y muốn là làm một dãy nhà trệt ở ngay sát bên đại viện, loại nhà bên trong có ba gian, ngoài có một cái sân dài, rồi xây thêm một cái làm nhà bếp, thế là đủ.

Nói là bọn trẻ con làm nhà, thực tế chủ yếu là mời thợ từ trong thành tới, bọn trẻ con phụ trách hỗ trợ, theo Vân Lang tính toán, đợi sau khi bọn chúng làm mười mấy gian nhà này xong, về sau phòng ốc trong nhà cho bọn chúng làm.

Khắp nơi xây dựng, khắp nơi làm việc, dẫn nước, rồi lập hàng rào làm vườn rau bên kênh nước nóng, mùa xuân tới, trang viên Vân gia lần nữa trở nên tấp nập.

Nhà, phải do mình tự xây lên mới có cảm giác nơi chốn đi về.

Đối với người hoặc dã thú đều thế.

Khai xuân rồi, Vân Lang có rất nhiều kế hoạch, muốn xây nhà, muốn tổ chức chăn nuôi quy mô lớn, còn hi vọng có thể trồng được nhiều rau cải dầu, còn muốn thử trải cả hạt giống rau cải lên triền dốc hoang dưới Ly Sơn, như thế tới tháng sáu, nơi này sẽ phủ một màu hoàng kim của hoa cải.

Tất cả mọi người đều đang tưng bừng kiết thiết làm phong phú cuộc sống trong trang tử, còn Đại Vương thì về nhà tha cái thảm ngủ của mình vào rừng.

Kệ nó, có tin mừng tới, tằm của Lưu Bà rốt cuộc cũng nở, chúng bò lổn nhổn trên vải trong phát hãi, Lưu Bà lại cùng một số phụ nhân khéo tay cẩn thận bỏ chúng vào mẹt, nâng niu như bảo bối.

Mẹt đã có lá dâu được cắt thật nhỏ, lá dâu mới mọc, một số hơi vàng, Lưu Bà nói, cây dâu là một loại cây có linh hồn, nó biết tằm mỗi nhà khi nào thì cần loại lá gì rồi mọc ra lá đó.

Điều này rõ ràng là vớ vẩn, nếu trước kia, Vân Lang gạt phắt đi luận điệu hoang đường ấy, giờ nghe Lưu Bá nói, y chỉ mỉm cười, cuộc sống có chút có chút mơ mộng cũng tốt, sống quá hiện thực chỉ mệt thôi.

Băng tan, đất mềm, đồng ruộng khiến người ta hối hả tất bật, Vân Lang đứng trên khiên mây dùng dây rừng đan thành, được trâu kéo đi khắp nơi, làm vậy có cái lợi là đè vỡ cục đất to trong ruộng, đợi tháo đợt nước vào, khi thực sự hoa nở xuân ấm, có thể cày đất, gieo mạ.

Trong Thượng Lâm Uyển, địa chủ số một là hoàng đế, số hai là Vân Lang, tiếng lành đồn xa, một số dã nhân không có cái ăn, chẳng dám tới tìm hoàng đế, liền chú ý tới Vân gia.

Vì ở quanh khu vực Vân gia mới không có thợ săn tới bắt họ.

Vân Lang cũng rất muốn giúp bọn họ, đáng tiếc, lương thực của y không còn nhiều nữa, bây giờ ở Dương Lăng ấp, dù bỏ tiền ra cũng không thể mua được lương thực.

Khiến lương thực thiếu hụt như vậy không phải do trận mưa lớn năm ngoái mà vì Vệ Thanh xuất chinh.

Hoàng đế rõ ràng biết trận mưa lớn kia khiến cho mùa màng thất thu nghiêm trọng, nếu như hắn chịu mở kho cứu tế nạn dân, thiên tai sẽ mau chóng qua đi, một trận mưa chưa phải là quá lớn đó, không thể khiến nhiều người chết như vậy, nhưng không, hắn không làm thế vì hắn có sự nghiệp vĩ đại cần làm.

Đại quân sắp xuất chinh rồi, mặc dù chỉ có Vệ Thanh chỉ dân theo một nghìn sáu trăm thân binh, thế nhưng hành quân trưởng sử đi sau ông ta lại mang theo mười sáu vạn đảm lương và vô số bò dê gia súc.

Với hoàng đế mà nói, tiêu diệt Hung Nô ngoài Nhạn Môn Quan, rửa nhục còn quan trọng hơn nạn dân đang thoi thóp ở Quan Trung.

“ Tiêu diệt Hung Nô tất nhiên là quan trọng hơn bách tính Quan Nội, điều này mà còn phải nghĩ à?” Thái Tể không lý giải được tư duy kỳ quái của Vân Lang:

“ Vì sao? Chẳng lẽ không nên chiếu cố bách tính trong nước trước à?” Vân Lang đặt bát mỳ xuống phản bác:

“ Năm xưa bệ hạ cũng làm thế, khi Mông Điềm đại tướng quân xây Trường Thành đuổi Hung Nô bảy trăm dặm, bách tính Quan Nội ăn không no, bệ hạ vẫn xua bọn họ đi xây Trường Thành.”

Vân Lang thì không sao lý giải nổi tư duy của Thái Tể, ông ta gặp chuyện căn bản không động não, cứ lấy sự tích hoàng đế vĩ đại của ông ta ra làm tấm gương, sau đó ăn sống nuốt tươi biến nó thành tư duy của mình, còn không cách nào lay chuyển nổi.

Ôi chẳng cách nào nói chủ nghĩa bình dân với người xưa, xem ra thứ này là món hàng ngoại nhập.

“ Tiểu lang, tiểu lang, Văn Bà và Hàn Bà đánh nhau rất dữ, Lương Ông tới khuyên bị cáo rách mặt.” Sửu Dung thở hồng hộc chạy vào, không kịp thi lễ với Thái Tể đã nói oang oang:

Đợi Vân Lang tới nơi thì hai bà tử quần áo xộc xệch kia đã không đánh nhau nữa, ngồi dưới đất khóc lóc kêu trời gọi đất, còn xen vào tiếng chửi mà y không hiểu, thi thoảng nhận ra đối phương dùng vài bộ phận động vật miêu tả nhau, thấy y tới cả hai bò tới ôm chân, khóc càng to.

Tới giờ không hiểu tại sao họ đánh nhau, trên đường hỏi Sửu Dung, nàng cũng không biết, Vân Lang hết cách với hai bà tử này, đành hỏi Tiểu Văn nhi tử Văn Bà:” Nói.”

Tiểu Văn vội vàng đáp:” Mẹ phó cho rằng Hàn bà bà trộm mất lá đắng phơi bên ngoài.”

Văn Bà nghe vậy càng thêm điên cuồng:” Chính mụ ta trộm, hôm qua còn có nửa mẹt, hôm nay chỉ còn một ít, nhà ai cũng bằng nhau, giờ nhà mụ ta nhiều nhất, không phải mụ ta trộm thì ai?”

Hàn Bà giọng cao vút tới tận trời xanh:” Ta vốn đào nhiều hơn nhà mụ.”

“ Im hết.” Vân Lang nhắm mắt một lúc rốt cuộc không chịu nổi rống lên, hai bà tử lập tức im ngay, thở phì phì:” Lá đắng là cái gì?”

Tiểu Văn chạy đi bê một cái sọt tới cho Vân Lang xem.

Thì ra là rau diếp đắng.

Thì ra vì mấy mớ rau này sao, Vân Lang ôm đầu, y từng mơ tới cuộc sống điền viên thong dong nhàn nhã, kết cuộc là thế này đây, cả ngày chạy đi xử lý mấy chuyện vụn vặt không đâu vào đâu.

Bình Luận (0)
Comment