Mùa xuân rau dại gì nhiều nhất? Chắc chắn là rau diếp đắng và bồ công anh, nhất là bồ công anh vừa mọc lá non, nhưng bên dưới có cái rễ trắng mập mạp, không đắng mấy, mang về làm đồ nhắm thì tuyệt.
Thật ra vấn đề rau rợ không quan trọng, quan trọng là trong Vân gia trang có hơn trăm phụ nhân không trượng phu.
Mùa xuân tới rồi, cây cỏ hồi sinh, lòng người cũng phơi phới, không còn cơn đói uy hiếp nữa, là nhu cầu khác trỗi dậy.
Đại Vương còn đi vào rừng tìm hổ cái, trâu cái trong nhà được Lương Ông vụng về chỉ huy phối giống, đến lừa cái cũng tìm được lừa đực, ở trong chuồng, hươu cái suốt ngày bị hươu đực ngửi mông ...
Không khí dập dờn hương hoa, cũng đậm mùi hormone, thế nên tính khí con người trở nên nóng nảy.
Vân Lang vốn muốn kiếm ít lao lực tráng kiện về, một công đôi việc, nhưng bị đám phụ nhân tập thể phản kháng, bọn họ thà làm việc mệt chết chứ không muốn gia chủ mang nam nhân thành niên về, làm hại con cái họ. Bì thế cả ngày họ làm việc như trâu ngựa, bất kể là cày ruộng, đập đá, chặt cây đều thấy bóng dáng họ.
“ Hàn Đại.” Nói lý với mấy bà tử này mệt, Vân Lang nhìn bọn trẻ con:
Nhi tử của Hàn Bà rất rộng rãi, chia nửa rau diếp đắng từ mẹt nhà mình cho Văn Bà, Tiểu Văn thì nói với Hàn Đại:” Hôm nay đi chặt củi, ta sẽ đào thêm ít lá đắng cho ngươi.”
Hai đứa bé mười mấy tuổi trò chuyện với nhau rất chững trạc, rất bình tĩnh, đơn giản giải quyết vấn đề, làm hai bà tử phần nào hổ thẹn.
Đó là nhờ công của Thái Tể dạy dỗ, chữ nghĩa có thể chưa nhận được nhiều, nhưng qua các câu chuyện kể cũng hiểu được đạo lý cuộc sống, đó là khác biệt giữa người đọc sách và không.
Hai bà tử không ầm ĩ nữa, dù thế nào phải bảo vệ thể diện cho nhi tử, buông chân Vân Lang chạy mất.
“ Sau này mà có việc thì trực tiếp nói với đứa bé lớn nhất, không nói với đám phụ nhân nữa, còn phụ nhân không con hay con còn nhỏ làm theo cách cũ.” Vân Lang bảo với Lương Ông.
Bắt Lương Ông đi quản một đám phụ nhân đúng là làm khó ông ta, một đám phụ nhân trừ con ra không có cái gì, chỉ cần chưa chết, hung hãn lên ngay cả hổ cũng sợ.
Cãi vã kết thúc, mọi người ai đi làm chuyện nấy, Vân Lang cũng không muốn cãi nhau với Thái Tể nên về nhà.
Không ngờ có thư tới, Hoắc Khứ Bệnh dùng quyền lực vào việc riêng, dùng đội quân nhu của Vũ Lâm quân mang thư về cho y.
Lời trong thư rất thú vị, ví như nói hắn chém đầu mười sáu tên phản tặc, ghi rất rõ, là phản tặc cầm đao thương thực sự, chứ không phải nạn dân dùng gậy gỗ và cuốc.
Thế này thì thú vị rồi.
Hoắc Khứ Bệnh khi vung đám chém người biết phân biệt ai đáng chết, ai không, đó là tiến bộ lớn, hoặc sai lầm lớn.
Ai biết được, dù sao Vân Lang thấy đây là chuyện tốt, ít nhất là làm lòng y dễ chịu hơn nhiều.
Bằng hữu kỳ thực chính là loại quan hệ ảnh hưởng tới nhau mạnh nhất, có thể ảnh hưởng tốt, ảnh hưởng xấu, hoắc là chơi với loại bằng hữu như Vân Lang, ảnh hưởng chẳng ra tốt chẳng ra xấu.
Đại Vương rốt cuộc cũng đã về, mới có gần một tháng thôi mà nó gầy trơ xương, bụng dẹp lép, bộ lông lúc nào cũng mượt mà giờ xác xơ, tệ nhất là nó còn có rận.
Vừa mới về một cái là nó lười nhác nằm dưới chân Vân Lang, kêu như mèo bệnh, Vân Lang thì rống lên như hổ đá đít kéo nó xuống kênh nước nóng, vô số những con vật đen đen từ trong lông chui ra, vùng vẫy trong nước một lúc rồi bị cuốn đi.
Sau đó Vân Lang bắt nó đứng vào chậu lớn, ngâm nước xoan nửa canh giờ, thế mới coi như giết hết ký sinh trùng trên người.
Đại Vương về còn tha theo tấm thảm của nó, Sửu Dung và Tiểu Trùng gặt nửa ngày mới làm sạch tấm thảm đã không còn nhận ra màu sắc ban đầu.
“ Mày là thứ vô lương tâm.” Sửu Dung xỉa tay vào mũi Đại Vương:” Không để thảm cho hổ cái được à? Người ta còn sinh con cho mày.”
Đại Vương đúng là thứ vô lương tâm thật, đợi tấm thảm khô một cái là nó nhảy lên kéo về chỗ của mình, khoan khoái nằm lên đó.
Trong nhà thế là có thêm một miệng ăn, mỗi ngày ăn rất nhiều thịt, thành khoản chi tiêu lớn, vì Đại Vương giờ chỉ ăn không đi săn, mà nhìn cái bộ dạng sắp chết của nó, Vân Lang không đành lòng bắt nó ăn ngũ cốc, nên cả khẩu phần thịt của mình cũng phải hi sinh.
“ Bây giờ mày giống ngụy đế Lưu Triệt lắm đấy.” Vân Lang đưa chân ra gãi bụng cho Đại Vương:
Thái Tể đang ở bên dùng gân trâu buộc thẻ sách, ông không thèm nói chuyện Vân Lang chiều Đại Vương vô tội vạ nữa, dù sao bây giờ không cần dùng Đại Vương đi tuần núi, Vân Lang làm hư nó thì tự đi mà chịu thôi. Bỗng nhiên Thái Tể hỏi:” Trác Cơ đi chưa?”
“ Đi rồi, phụ thân nàng không cung ứng quặng sắt nữa, cho nên phải về Thục một chuyến thương lượng.” Mối quan hệ của bản thân với Trác Cơ ra sao, Vân Lang đều kể cho Thái Tể:
Thái Tể gật gù:” Đi là tốt, nữ nhân đó không phải lương phối của ngươi.”
Hoạn quan lại nói chuyện này, Vân Lang tò mò:” Vì sao gia gia nghĩ thế?”
Thái Tể liếc Vân Lang một cái:” Không cùng trải hoạn nạn, cũng không chia sẻ vinh hoa, chỉ có chút liên quan thân xác, căn cơ mỏng, không chịu được sóng gió. Chỉ cần nhìn nữ tử này gả cho Tư Mã Tương Như là hiểu, xưa nay Thục nữ đa tình, tính cách biến ảo như mây mù, con người cũng được, nhưng đừng quá coi trọng.”
“ Vậy cứ để nước chảy bèo trôi đi, tới đâu hay tới đó.” Vân Lang nhớ lại cảnh hai người thả mình trôi theo dòng nước, mỉm cười nói:
Tin tức tốt nhất đầu năm là hoàng đế sẽ không đi săn nữa, khả năng là biết năm nay trong núi chẳng có mấy con mồi cho mình săn.
Mùa đông năm ngoái dã thú trong Thượng Lâm Uyển cũng gặp đại nạn, bách tính kết đoàn kết đội vào rừng săn thú, bọn họ chẳng thèm bận tâm tới đạo lý săn không diệt tuyệt, chỉ cần có cái ăn, bất kể thú to thú nhỏ đều không bỏ qua.
Được lợi nhất là Vân gia, ít ra thì năm nay không có dã thú tới họa hại hoa màu.
Vân gia trang vừa trồng được ít tỏi ở đất ấm áp bên kênh nước nóng, vừa mới nhô lên được chút màu xanh là bọn họ bẻ đi đem trổng ra ruộng, thực ra lúc này trồng tỏi vẫn sớm lắm, nhưng vì Vân Lang thích ăn tỏi, nên bọn họ bất chấp cả nông vụ đi trồng.
Nói ra thật đáng thương, cả cái vùng Trung Nguyên bao la là vậy mà chẳng sản sinh được mấy thứ tốt, tỏi, củ cải cùng với hạch đào, bồ đào vừa mới trồng xuống đều là do Trương Khiên mang từ Tây Vực về.
Vân Lang rất muốn biết vì sao Trương Khiên không mang hạt giống bông về, đáng tiếc.
Cơ mà cũng chẳng sao, Cao Xương, Thổ Lỗ Phiên cũng chẳng phải quá xa, tương lai nhờ Hoắc Khứ Bệnh đi lấy cũng được.
Hoắc Khứ Bệnh trở về rồi, vì hắn đã gửi thư cho Vân Lang, cho nên khi đến Vân gia rất tự nhiên, chẳng cần nhiều lời nói nửa năm qua đi đâu làm gì nữa.
Với hắn mà nói, Vân gia không khác gì nhà mình, vì Vân Lang đem tiền của hắn đi mua đồ rồi.
Sau khi ném cho Lương Ông, Sửu Dung, Tiểu Trùng ít đá màu, Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên ghế tựa làm bằng dây rừng của Vân Lang, cái này hay, lười biếng ngả lưng được, thoải mái hơn cả nằm giường.
“ Ngọc Phù Dung đấy.” Thấy đám Tiểu Trùng ngu ngơ lật đá xem, Hoắc Khứ Bệnh ngáp một cái giải thích:
Trước kia hắn đối xử với hạ nhân không như thế, như nói một câu làm bẩn thân phận quý tộc của mình vậy.
Ở Vân gia rất thoải mái, vì không phải bận tâm tới quy củ lễ nghi gì cả, chỉ cần chịu cái bộ mặt hơi chướng mắt của Vân Lang một chút là được, vì thế Hoắc Khứ Bệnh đặt chân lên bàn, ngả người ra giao toàn bộ trọng lượng cơ thể cho cái ghế, mắt khép lại, nửa năm trong quân gian khổ ra sao không cần kể, chẳng mấy chốc mà thiếp đi.