Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 119 - Q1 - Chương 119: Huynh Đệ Của Vân Lang.

Q1 - Chương 119: Huynh đệ của Vân Lang. Q1 - Chương 119: Huynh đệ của Vân Lang.

Nửa mơ nửa tỉnh thấy tai ngưa ngứa, Hoắc Khứ Bệnh mở mắt ra, tức thì nhìn thấy một con hổ to tướng đang ngửi ngửi mặt mình.

Hắn còn tưởng mình mở, nhắm mắt ngủ tiếp, nghĩ thế nào lại mở ra hét một tiếng kinh khủng: “ Hổ ~~~~~~”

Sau đó là màn hết sức thần kỳ, không biết hắn làm thế nào mà đang ngã lăn quay ra đất lại trong tích tắc nhảy vọt lên, đu xà nhà, bốn chân quắp lấy cái cột run cầm cập: “ H … hổ, bớ bớ … có có hổ.”

Vân Lang vừa mới đi làm ruộng về, cởi áo gai ra treo lên mắc, ngửa đầu lên cười đều giả, y đợi cái cảnh này lâu lắm rồi, hiệu quả tốt hơn mình nghĩ, tiếc là không có cái máy ảnh chụp lại, sỉ nhục hắn cả đời. Vân Lang vờ vờ vịt vịt hỏi:” Này, ngươi làm sao thế?”

Hoắc Khứ Bệnh mặt tái nhợt, lắp ba lắp bắp, nhìn Đại Vương nhe răng gầm gừ, chân còn cào cào cột muốn leo lên, Đại Vương là thế, gặp người càng sợ nó càng trêu già. Hoắc Khứ Bệnh sắp điên rồi:” Con, con hổ ngươi … không thấy à? “

“ Thấy, thì sao?” Vân Lang tỉnh bơ đáp, ngồi xuống xoa đầu Đại Vương, Đại Vương quay sang mặt hớn hở như khoe khoang, lâu lắm mới có người khiếp sợ nó, nó thích lắm:

Nhìn cảnh đó, Hoắc Khứ Bệnh tích tắc hiểu ra cái gì, rống lên:” Con hổ đó do ngươi nuôi à?”

Vân Lang vui vẻ nói:” Sai rồi, là nó nuôi ta đấy, đây là huynh đệ của ta, năm nay bốn tuổi, tên là Đại Vương, đánh một dải nhà ta không đối thủ.”

Khuôn mặt Hoắc Khứ Bệnh đang trắng bệch chuyển sang màu đỏ của táo chín, nghiến răng ken két:” Đây chính là huynh đệ bốn tuổi, nhưng sức lực vô cùng của ngươi đấy à?”

Vân Lang ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ nhìn Hoắc Khứ Bệnh bộ dạng khó coi ôm cột nhà, tỉnh bơ đáp:” Không sai.”

Hoắc Khứ Bệnh hét lên:” Có cung tiễn, khải giáp, cương đao, gia gia không sợ nó.”

“ Tất nhiên rồi, cho ngươi thêm một con ngựa nữa, ngươi còn có thể chạy nhanh hơn cả nó.” Vân Lang ác độc mỉa mai:

Mặt Hoắc Khứ Bệnh rất thú vị, giờ chuyển sang màu gan lợn:” Ngươi lừa ta.”

“ Ai bảo ngươi cả tin, thôi xuống đây đi, Đại Vương ngoan lắm, không cắn đâu.” Vân Lang cười híp mắt vẫy vẫy tay, Đại Vương ở bên cạnh cũng phối hợp nhe răng “cười” rất thân thiện:

“ Ta không tin ngươi nữa.” Hoắc Khứ Bệnh nhất quyết không xuống:

“ Tiểu Trùng.” Vân Lang hét lớn:

Tiểu Trùng ngay lập tức chạy vào đợi lệnh, mắt kỳ quái nhìn Hoắc Khứ Bệnh ôm cột nhà.

“ Gãi bụng cho Đại Vương.”

Tiểu Trùng ngồi xuống đất, đưa tay gãi bụng Đại Vương, thế là nó khoan khoái nằm vật ra đất, chổng bốn chân lên trời, miệng kêu gừ gừ thích ý lắm. Hoắc Khứ Bệnh thấy vậy mới từ từ tụt xuống đất, đứng xa xa nhìn đầy cảnh giác.

Vân Lang lại bảo:” Nếu ngươi gãi bụng cho nó, nó sẽ rất thích.”

“ Ta muốn con hổ này thần phục ta, không phải đi hầu hạ nó.” Hoắc Khứ Bệnh kiêu ngạo nói:

“ Thế thì đánh nhau một trận đi, đắng thắng nó, nó sẽ nghe ngươi.”

Vân Lang đứng dậy cùng Tiểu Trùng ra ngoài, Đại Vương đang được gãi bụng thoải mái, mắt lim dim, đột nhiên không còn nữa, ngồi dậy nhìn một người xa lạ, tức thì răng nanh nhe ra đầy đe dọa. Hoắc Khứ Bệnh vừa rồi còn lớn lối tức thì hóa đá tại chỗ.

Tới khi Sửu Dung gọi Đại Vương đi ăn, nó mới cong đuôi chạy ra ngoài, Hoắc Khứ Bệnh ngồi phệt xuống đất, quần áo ướt đẫm.

Vân Lang bê một cái bát xanh lét đi vào, nói với Hoắc Khứ Bệnh như thoát lực:” Gần đây là hết cái ăn rồi, chỉ có rau dại thôi, ăn không?”

Hoắc Khứ Bệnh mất một lúc mới hoàn hồn, rồi hưng phấn bất chợt:” Ta cũng muốn nuôi hổ.”

Vân Lang chỉ rừng thâm, cười híp cả mắt:” Vừa vặn trong đó có một con hổ cái đấy, có bản lĩnh kiếm về nuôi.”

Xưa nay Vân Lang không có thói quen quá mức ngăn cản một ai, y cho rằng mỗi người phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình là rất bình thường, trừ khi người đó làm ảnh hưởng tới vận mệnh của bản thân y.

Vì thế y ngăn cản Thái Tể đừng làm chuyện phản Hán phục Tần vô nghĩa, còn về phần Trác Cơ muốn thông qua hôn nhân với Tư Mã Tương Như, dùng quan uy của hắn đối phó với người thân muốn xâm chiếm tài sản của nàng, hay Hoắc Khứ Bệnh muốn nuôi hổ thì y không cản.

Trước kia y đi đường nhìn thấy người ta muốn nhảy lầu chỉ gọi điện báo cảnh sát còn chẳng làm gì hết, đứng nhìn người đó lao đầu từ trên nóc nhà xuống trước khi cảnh sát đến, cuối cùng là ngã nát bét, tâm tình y vẫn rất bình tĩnh.

Đã là lựa chọn của bản thân thì chẳng có gì phải thương tâm.

Hoắc Khứ Bệnh sớm có quy hoạch hoàn chỉnh cho cuộc đời của mình, đó là đem sinh mệnh hữu hạn của mình ném vào đại nghiệp phản kích Hung Nô vô hạn, đó là mục đích tối cao trong lòng hắn, hiện giờ tất cả mọi việc hắn làm phục vụ cho mục tiêu đó.

Vân Lang nuôi hổ dùng biện pháp chiều chuộng vô hạn để nó không rời khỏi mình, còn cách nuôi hổ của Hoắc Khứ Bệnh là chinh phục.

Tùy hắn thôi.

Mùa xuân là lúc quý tộc du xuân ngắm cảnh, còn bách tính bình dân vất vả bận rộn, thế nên Vân gia từ lúc bắt đầu trồng cấy chuyển sang ăn cơm, thậm chí đôi khi còn có bánh nướng ăn thêm.

Không ăn không có sức mà làm, còn kho lương đang vơi đi thì tính sau vậy, cứ ăn no cái bụng đã.

Nhiều người hâm mộ cuộc sống điền viên, kỳ thực đó là cuộc sống khổ cực nhất, bọn họ chẳng qua là thích đứng ngoài nhìn thấy người khác làm lụng ngoài ruộng, thích nhìn người ta đổ mồ hôi, sau đó vẽ bức tranh, làm một bài thơ ca ngợi, coi mình thanh cao thích cuộc sống điền viên.

Nếu bắt họ xuống ruộng thì là chuyện khác rồi.

“ Ngươi mà cũng ăn được cái thứ này à?” Hoắc Khứ Bệnh cực kỳ ngạc nhiên, trước kia mỗi lần tới chỗ Vân Lang đều được ăn ngon lành:

Vân Lang tiếp tục ăn món mỳ rau chẳng có miếng thịt nào:” Ta đâu phải là hoàn khố như ngươi, không ăn được cũng phải ăn thôi.”

“ Ta hoàn khố chỗ nào, mỗi ngày canh bốn thức dậy khổ luyện võ nghệ, canh hai còn xem sách, muốn làm hoàn khố cũng không có thời gian.” Hoắc Khứ Bệnh ăn uống trong quân kham khổ quen rồi, nên không ngại, chỉ là hơi bực cách nói chuyện khó ưa của Vân Lang:” Ngươi đúng là bằng hữu tốt.”

“ Chịu khó, tới mùa thu có thu hoạch rồi, làm vài món ngon đãi ngươi.

Vân Lang cười áy náy, trước kia cắn răng làm món ngon kỳ thực có mục đích lấy lòng lợi dụng Hoắc Khứ Bệnh, giờ là bằng hữu rồi chẳng cần vờ vịt nữa: “ Cữu cữu ngươi có tin gì chưa?”

“ Chưa, đại quân rời biên ải, muốn có tin phải đợi chiếc cuộc phân định mới được. Cữu mẫu ta ở nhà cũng thấp thỏm, suốt ngày cằn nhằn, tính khí nóng nảy, mấy ngày trước vừa xử tử hai phó dịch. Ngươi yên tâm, không có thời gian kiếm ngươi xử trí đâu.”

“ Cái gì? Liên quan gì mà xử trí ta?” Vân Lang ngạc nhiên, hai bên lâu rồi đâu có dính dáng gì tới nhau nữa:

“ Cữu mẫu ta thấy bị ngươi tính kế.” Hoắc Khứ Bệnh giải thích đơn giản:

“ Cày Nguyên Sóc, lâu xa, thủy xa, thủy ma, xưởng đậu hũ, bằng đó không bằng mộ mảnh đất hoang à? Mảnh đất hoang ấy còn không phải của cữu mâu ngươi. Ngươi xem đi.” Vân Lang oan ức vô cùng, chìa bát mỳ xanh lét ra:” Ta tính kế để đổi lấy cái này à? Ngươi biết trước kia ta sống ung dung thoải mái thế nào.”

Hoặc Khứ Bệnh không tiện bình luận trưởng bối, nói nhỏ:” Móng sắt là thứ tốt, tướng quân nhờ ta thay mặt cám ơn ngươi, nói nếu trong nhà nhiều việc, có thể tới quân doanh muộn một chút. Về phần cữu mẫu ta, được cữu cữu ta khuyên giải rồi.”

Vân Lang lại cầm bát lên, giọng hơi mỉa mai: “ Xem ra ta mà có thể yên tĩnh sống ở đây tới giờ là do cữu mẫu ngươi khoan dung đấy nhỉ.”

“ Sở dĩ cữu mẫu ta thấy bị ngươi tính kế là vì cho rằng ngươi lấy mảnh đất này có mục đích lớn, vì mảnh đất này mà bất chấp mọi giá. Nói xem, mảnh đất này có gì hay?” Hoắc Khứ Bệnh hứng thú hỏi, tới nay hắn vẫn thấy hành vi của Vân Lang kỳ lạ:

Vân Lang thở dài:” Quả nhiên đừng nên vô duyên vô cớ quá ân cần mà, ta bỏ ra quá nhiều rồi, sau này ghi nhớ.”

Hoắc Khứ Bệnh thấy Vân Lang không chịu nói thì không hỏi nữa, ăn xong liền cùng Vân Lang ra ruộng.

Bình Luận (0)
Comment