Hôm nay mặt trời đỏ rừng rực treo trên bầu trời, thời tiết không nóng cũng không lạnh, thích hợp để làm việc, hai người không nói chuyện nhiều, một cày bừa, một đẫm bằng đất, hoang nguyên bao la chỉ có gió mát vi vui bốn phương bao bọc lấy người, cảnh tượng hết sức yên bình.
“ Ngươi đã thấy Hung Nô chưa?” Cày xong một mảnh ruộng, Hoắc Khứ Bệnh tháo cày ra, để con trâu tự do đi ăn cỏ non mới nhú:
Vân Lang đã thấy người Mông Cổ, mục dương nữ, nhưng người Hung Nô thì không hình dung ra được:” Chưa thấy, còn ngươi?”
“ Ta cũng chưa, chẳng cần biết trước, cữu cữu ta nói, người Hung Nô khi nào nên xuất hiện thì sẽ xuất hiện, việc cần làm chỉ là giết chúng thôi.”
Câu này nghe có vẻ ngang ngược vô lý, kỳ thực Vân Lang thấy Vệ Thanh rất có lý, đã là kẻ địch sinh tử rồi thì chỉ cần giết là được, chẳng cần bận tâm tới cái khác, chẳng trách thành danh tướng, ông ta đúng là đơn thuần chuyên nhất.
Còn việc khác là của người làm chính trị.
“ Cữu cữu ta nói, thảo nguyên rộng lắm, gần như là vô tận, Trương Khiên cũng kể rằng hoang mạc rộng tới không nhìn thấy điểm tận cùng, rộng hơn hoang mạc là sa mạc, đó là chỗ mà người Hung Nô chết rồi sẽ tới, linh hồn chúng bị gió cát sa mạc rèn luyện, lại biến thành người Hung Nô, còn lợi hại hơn trăm lần.”
Vân Lang nghe nửa đoạn sau ngứa tai không chịu nổi:” Người Hung Nô cũng giống chúng ta, bị chém mất đầu là chết, không thể hồi sinh trong sa mạc, sinh mệnh mới chỉ có thể từ trong bụng nữ nhân Hung Nô mà ra, rồi trải qua quá trình ấu thơ, thiếu niên, thành niên, cuối cùng chết. Bọn họ sở dĩ ngày một lợi hại là vì tướng lĩnh của họ ngày một biết chiến đấu, đứng đi tin những thứ truyền thuyết vớ vẩn.”
“ Ta cũng chỉ coi như nghe như kể truyện vậy, thấy hay kể lại, ta có ngốc đâu mà đi tin, ngươi kích động thế làm gì?” Hoắc Khứ Bệnh bĩu môi:” Ta thấy nhà ngươi đắp cái lò rèn, đợi nông canh kết thúc, ngươi vung búa ta đốt lửa, hai chúng rèn vũ khí mới cho ta đi.”
“ Vũ khí của ngươi tốt thế còn gì, ta xem rồi, là thép bách luyện, hai chúng ta có rèn cũng đến thế mà thôi.” Vân Lang từ chối:
Hoắc Khứ Bệnh vỗ lưỡi cày:” Vũ khí đó giết không ít phản tặc, sứt mẻ không ít, cần luyện lại, hơn nữa qua trận chiến ta cảm giác còn có thể làm ra loại vũ khí tốt hơn, nhất thời chưa biết làm sao, ngươi lắm chủ ý, nên cần ngươi giúp.”
“Ái, thôi được, ngươi muốn cái thật dữ hay muốn cái đẹp đẽ.”
“ Trông dữ vào, có tẩm độc nữa thì càng tốt, loại chạm phát chết ngay ấy.”
Thật hết nói.
Từ cày ruộng tới reo giống mất tới nửa tháng, khi Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh đứng trên cánh đồng bao la, nhìn bốn xung quanh là luống cày đâu ra đó, bất giác sinh ra cảm giác thỏa mãn.
“ Đợi ta lập công, ta sẽ xin bệ hạ một mảnh đất, làm bạn với ngươi, nếu thế ngươi sẽ không quá gây chú ý nữa, còn cả người khác cũng thế, đợi bọn ta thực sự lên chiến trường, gửi thê nhi cho ngươi, ta tin ngươi nhất định sẽ chiếu cố tốt.” Hoắc Khứ Bệnh lập kế hoạch tương lai:
Vân Lang đứng lên nhỏ một cọng cỏ, ngậm vào miệng:” Câu này chính xác rồi, bản lĩnh lớn nhất của ta kỳ thực là chiếu cố người khác đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả:” Vậy giao hẹn như thế, ta lên chiến trường giết địch, ngươi ở sau giúp ta ổn định lòng quân, ta muốn đánh tới tận Long Thành, giết sạch Hung Nô.”
Vân Lang bĩu môi khinh bỉ:” Chí hướng không tệ, nhưng đừng quên, ta là tư mã, ngươi là lang quan, chức của ta cao hơn ngươi ba cấp, trong Vũ Lâm quân, ta là lão nhị, đợi khi nào ngươi thành lão đại hãy nói với ta câu này.”
Khi tỏi xanh nhô lên khỏi mặt đất thì tin tức của Vệ Thanh cuối cùng cũng truyền về.
“ Xạ Kỵ tướng quân chuyến này xuất Nhạn Môn, chém Hung Nô hơn ba nghìn bốn trăm tên, bắt sống hơn trăm người dưới Bì Tiểu vương Ba Ngạn Động, bắt hơn bốn vạn sáu nghìn bò dê, thâm nhập sáu trăm dặm đất đai của Hữu Cốc Lễ vương. Đại thắng như thế, thần chúc mừng bệ hạ.” Thừa tướng Tiết Trạch kiêm nhiệm chức Đại tư mã, đắc ý đứng trước bách quan giữa đại sảnh Vị Ương cung rộng lớn, bẩm báo với hoàng đế cái tin tức hoàng đế đã biết rồi:
Tiếp theo đó triều thần lũ lượt quỳ xuống, cầm hốt bản chúc mừng hoàng đế.
Lưu Triệt phất ống tay áo rộng màu đen, các thần ai về chỗ nấy, hắn lệnh hoàng môn lấy hốt bàn trong tay Tiết Trạch, cầm bút đó viết vài chữ trên đó rồi trả lại:” Vài con số không thật, dựa vào đây mà chiêu cáo thiên hạ.”
Tiết Trạch cầm lấy hốt bản xem, chỉ thấy vốn chỉ ba nghìn bốn trăm đã thành một vạn bốn nghìn bốn trăm bốn mươi ba người, hoàng đế sửa đổi rất nghiêm túc, đến số lẻ cũng viết.
Hôm đó Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh vào thành, nghe thấy tuyên lễ quan đứng trên cổng thành, giọng vang vang đọc tin thắng trận, liền nói:” Đúng là một trận đại thắng, chúng ta đi uống rượu thôi.”
Bốn xung quanh reo hò vang dội, đến cả ăn mày cũng giơ cái bát lên nhảy múa, trong nhận thức chung của người Hán, Hung Nô kinh khủng hơn dịch bệnh, tất nhiên chết càng nhiều càng tốt.
Hoắc Khứ Bệnh nhíu chặt mày, con số hắn biết không như vậy, huống hồ là người trong quân, thừa hiểu với lực lượng của cữu cữu thì căn bản không thể có thành quả ấy, chỉ là tuyên lễ quan đọc vậy, không tiện nói gì, thúc chiến mã cùng Vân Lang vào Dương Lăng ấp.
Dương Lăng ấp khôi phục lại cuộc sống tấp nập rồi, thương nhân, lữ khách, nông dân ra vào thành môn như mắc cửi. Có rất nhiều người tới thị tập từ đêm, hàng hóa chất đầy ở cổng thành, nơi này trị an tốt binh sĩ qua lại tuần tra liên tục nên dù ở ngoài thành qua đêm cũng không cần lo, đợi đám đông reo hò thắng lợi xong ùa vào thành ăn mừng, thương nhân lập tức quát tháo nô phó làm việc, nhất thời tiếng người ngựa ồn ào, huyên náo cả một góc thành.
Tiểu viện tử Vân gia vẫn còn đó, bên trong có hai bà lão trông coi, tuổi trên năm mươi thôi mà trông phải tới tám mươi, còng lưng mở cửa, nghênh đón gia chủ về.
Hai bà lão này không còn năng lực lao động, chẳng thể sống nổi ở trang viên, được Vân Lang đưa tới đây trông nhà, cũng là trạm nghỉ của người Vân gia trang nếu chẳng may vào thành không kịp về.
“ Bọn bà tử ngày nào cũng quét dọn, lấy nước rửa sân, cột nhà cũng lau tới ba lần, sạch sẽ lắm ...”
Nghe lão bà tử lải nhải, Vân Lang lấy một gói kẹo mạch nha đưa cho:” Rảnh rỗi thì nên đi quanh quanh, không cần thiết lúc nào ở lỳ trong nhà, bằng này tuổi rồi, sống thêm được vài năm đâu, nên sống cho vui mới phải, không cần vất vả quá.”
Lão bà tử hoan hỉ nhận lấy, răng chẳng còn là bao, không ăn được thứ cứng, ngậm ít kẹo mạch nha là sở thích lớn nhất.
Hoắc Khứ Bệnh rất ghét Vân Lang cứ hay lắm lời với hạ nhân, ném cương chiến mã cho lão bà tử, lại sợ chiến mã hung bạo đá chết bà ta, tự dẫn vào chuồng ngựa, cho ít nước sạch vào máng, rồi ra sức thúc giục Vân Lang lên đường.
Hôm nay Vân Lang còn tới Trác thị chọn phôi sắt, muốn rèn vũ khí mới, thời gian đâu trò chuyện với hạ nhân.
Ngựa du xuân vừa được Vân Lang dắt tới chuồng ngựa thì bị con chiến mã đá một phát rất vô lý.
Vân Lang không chấp thứ súc sinh, quay sang mắng chủ:” Ngươi không biết quản con ngựa nát của ngươi à, nó cứ đá ngựa của ta.”
Hoắc Khứ Bệnh khinh bỉ lại:” Xì ... Ngươi gọi nó là ngựa mà không xấu hổ à? Nữ tử tính khí cương liệt một chút cũng không cưỡi thứ phế vật này, hầu phủ nuôi tới bảy tám con, nếu Tảo Lưu của ta đá chết, ta bồi thường con khác.”
“ Tảo Lưu của ngươi? Chẳng phải nói nhìn thấy Đại Vương nhũn chân, phọt hết cả ra, ngựa du xuân của ta ít nhất vẫn thản nhiên uống nước, còn dám xưng chiến mã.”
Nói tới Đại Vương là Hoắc Khứ Bệnh tịt ngay, cáu kính đẩy Vân Lang khỏi nhà.
(*)
Cái hốt, ngày xưa vua quan ra chầu đều cầm cái hốt, hoặc làm bằng ngọc, hoặc làm bằng tre, ngà, có việc gì định nói thì viết lên giấy để phòng cho khỏi quên. Ðời sau hay làm bằng ngà voi mà chỉ các quan cầm thôi.