Hiệu rèn của Trác thị ở thành tây, chỉ nửa năm không tới mà nơi này thay đổi nhiều, ít nhất quy mô lớn gấp đôi lúc Vân Lang làm đại chưởng quầy, làm ăn có vẻ rất không tệ.
Đại chưởng quầy mới tới là Bình Nguyên, nhị nhi tử của Bình Tẩu, là một tên béo mặt tròn, chẳng có tí ti nào giống Bình Tẩu, xem ra là báo ứng, đầu ông ta chắc xanh um rồi, Vân Lang ác ý nghĩ thế.
Lão tặc đó tính thế đấy, còn muốn nhét cả đại nhi tử vô dụng của mình vào Vân gia làm đại quản gia.
Bình Nguyên thấy hai bọn họ tới thì vô cùng vui mừng, đích thân dẫn họ đi quanh xưởng luyện sắt:” Vân tư mã, Hoắc lang quan, hai vị tới đây, chỉ cần thứ Trác thị có, nhất định lấy ra cho hai vị xem.”
Vân Lang tới bên đống phôi sắt, lắc đầu:” Không được, tạp chất nhiều quá, có màu vàng nhạt này chứng tỏ bên trong có lưu hoàng, khi đúc không biết đốt hết đi, thế này sắt giòn, lại dễ bị rỉ, phế phẩm.”
Bình Nguyên mặt nhăn như mướp đắng, thép luyện mà bị Vân Lang nói không đáng một xu.
“ Không phải hạ thấp các ngươi, trước kia Lương Ông làm tốt hơn nhiều, sang nhà khác lấy cho ta xem.”
Bình Nguyên không muốn, nhưng không dám trái lời, phái người chạy sang hiệu Khổng gia gần đó mang phôi sắt về.
Vân Lang cầm hai miếng phôi sắt đập vào nhau, ném xuống đất:” Đều là rác rưởi, tệ hơn trước kia ta làm giám công, số phôi sắt này đem rèn nông cụ còn được, chế tạo vũ khí người ta cười cho.”
Rồi quay sang Bình Nguyên:” Nếu ngươi không muốn chuốc họa cho chủ nhân thì đừng có chế tạo quân giới.”
Nói xong dẫn Hoắc Khứ Bệnh tới sân để thiết khoáng, Bình Nguyên có nghe vào tai không thì không liên quan tới y.
Nhìn thấy quặng sắt vàng, Vân Lang hết nói, thứ này trông giống vàng, còn tên gọi là vàng của kẻ ngốc, nếu Trác thị muốn làm axit sunphuric thì là đồ tốt, nếu không là rác rưởi.
Giờ y đã hiểu Trác Cơ bị hại thảm rồi, vì sao nàng lại bất chấp gả cho Tư Mã Tương Như, rồi vội vàng vào Thục, đi mà không nói một lời từ biệt như thế.
“ Đây là thiết khoáng từ Thục vận chuyển tới, thiết bà tử không dám dùng.” Bình Nguyên nói ngập ngừng, hiển nhiên hắn cũng hiểu nội tình:
Nếu Trác Cơ đã về Thục xử lý rồi, Vân Lang không lắm mồm nữa, ôm rơm dặm bụng, quản nhiều khiến người ta nghi.
Bỏ nửa ngày trời chọn được ít quặng tốt hỗn tạp trong đó, tới năm trăm cân, sai người trong cửa hiệu tới Vân gia trang.
Hoắc Khứ Bệnh đương nhiên là người trả tiền, Vân Lang thì một cắc cũng chẳng có, Bình Nguyên không muốn nhận cũng không được, phương diện này hắn rút kinh nghiệm từ Vân Lang, cái gì sòng phẳng được là sòng phẳng, không nên để dây dưa ân tình.
Với bất kỳ ai.
Rời khỏi xưởng luyện sắt, Hoắc Khứ Bệnh cứ nhìn Vân Lang với ánh mắt kỳ quái, Vân Lang lại như có tâm sự, chẳng hề phát hiện ra.
Đến khi về tới tiểu viện tử Vân gia, Hoắc Khứ Bệnh mới cười đều:” Ngủ với Trác Cơ rồi chứ gì?”
Vân Lang cứng người.
“ Xem ra là thật.” Hoắc Khứ Bệnh gật gù:
Chuyện đã tới nước này, Vân Lang cũng vứt thể diện đi thừa nhận:” Sao ngươi biết?”
“ Đoán thôi, trước kia chẳng phải ta nghi ngờ rồi sao, thứ kiêu ngạo như ngươi mà lại chịu ở trong Trác thị, mang cho họ ân tình lớn đến thế, ta đã thấy có vấn đề, nhưng ngươi khi đó rất bình thản, nên ta không nghĩ nhiều. Hôm nay thấy ngươi tới xưởng luyện sắt xong thì trầm tư ít nói, không liên quan tới nữ nhân đó mới là lạ.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vai lên giọng huynh trưởng:” Biết không, ngay cả cữu mẫu ta còn bảo nữ nhân đó rất lợi hại, dặn ta không nên dây dưa, nói thục nữ là thuốc độc với thiếu niên, không ngờ khôn ngoan như ngươi lại dính phải. Chuyện đó ai là người chủ động?”
Vân Lang nỗ lực không nghĩ tới lời Hoắc Khứ Bệnh nói, chăm chú ăn cơm, y cũng lờ mờ đoán ra hôm đó Trác Cơ chiều theo ý y là có mục đích, nhưng ai chẳng muốn nữ nhân có quan hệ với mình có chút dính dáng tình cảm trong đó, không đơn thuần là toan tính lợi dụng ...
Rèn sắt là cách tốt nhất phát tiết tinh lực, cũng là để khỏi nghĩ linh tinh, ban ngày chỉ cần vung búa đập mấy trăm phát, đảm bảo đến tối chẳng còn tí tâm tư nào, đặt lưng xuống là ngủ.
Trong nhà có than đá, do một đám dã nhân phát hiện ra ở sâu trong rặng Tần Lĩnh, sau đó rụt rè mang tới Vân gia hỏi xem có thể dùng thứ này để đổi lấy được lương thực không, Vân Lang tất nhiên là lấy rồi, than đá cũng chưa thể dùng luyện sắt, mà phải làm thành than cốc mới được.
Cơ bản cũng giống như quá trình đốt than củi vậy, trước tiên là chất đống than đá vào trong lò kín, sau đó chất củi đốt, than đá trong môi trường thiếu dưỡng khí dần dần nung cháy, để tạp chất bên trong than đá toàn bộ thoát ra ngoài, đến khi ống khói không còn bốc khói nữa thì dội nước vào, cuối cùng là được than đá.
Cái giá rất đắt, nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng, than cốc tuy không dễ đốt, nhưng lại có nhiệt độ cực cao, chỉ cần có người ở bên liên tục dùng ống bễ cung cấp dưỡng khí cho nó, để có lửa lớn nhất.
Muốn luyện ra thứ sắt tốt nhất, không thể thiếu cái lò nhiệt độ cao.
Cởi đi áo ngoài, chỉ mặc mỗi cái quần cộc, lộ ra thân trần Hoắc Khứ Bệnh rất ưa nhìn.
Tên này toàn thân màu đồng bóng loáng rất sử thi, cơ bắp rắn rỏi, nhất là phần bụng, tám múi cơ đâu ra đó, thường xuyên luyện tập xạ tiễn, kiến cơ ngực hắn phát triển, vai rộng, hết sức vững trãi.
Người không quá cao lớn nhưng cân đối, tay dài, khuôn mặt lãnh đạm bất cần đời, có vốn liếng mê chết nữ nhân, nếu như không phải có đôi mày sâu róm buồn cười phá tướng thì đúng là hình tượng vương tử lạnh lùng tiêu chuẩn.
Còn Hoắc Khứ Bệnh khịt mũi với làn da trắng quá hóa bệnh của Vân Lang, cho rằng loại như Vân Lang đáng ra phải vào nam phong quán, chứ không phải là dũng sĩ của Vũ Lâm quân.
Y là nỗi hổ thẹn của Vũ Lâm quân, quan điểm này của Hoắc Khứ Bệnh không vì Vân Lang lập bao công mà thay đổi.
Luyện sắt là công việc đòi hỏi sức lực nên mấy tráng lực trong nhà đều bị chiếm dụng, thực ra cũng chỉ có thêm Lương Ông với Trử Lang hoặc Nguy Đốn mà thôi.
Hoắc Khứ Bệnh muốn một cây mã sóc mới vì cữu cữu hắn dùng mã sóc.
Làm đầu mã sóc thì dễ thôi, chỉ cần rèn ra thép bách luyện, sau đó rèn một cái đầu thương hơi dài giống kiếm, hai bên đập thành lưỡi, thêm vào rãnh, sau đó đem tôi thép là thành.
Nhưng làm cán mã sóc mới phiền.
Theo như Hoắc Khứ Bệnh nói, tốt nhất là làm cán bằng cây dâu hoặc là cây lịch, to bằng quá trứng, dài phải ba mét, sau đó bỏ đi ruột cây yếu ớt, ngâm trong dầu du đồng một tháng, sau đó quấn sợi đồng trét bong bóng cá, lại ngâm trong dầu một tháng, rồi lại quấn dây đồng, lại ngâm ...
Tới khi mà cán bị bẻ mạnh không gãy lại còn có thể uốn cong thành hình vòng cung mới là thành công, mà để đạt được mức độ đó ... chỉ tốn ba năm thôi.
Vân Lang thấy nếu mình tốn ba năm mới làm xong một cái mã sóc thì đúng là xỉ nhục, chẳng thà không làm cho rồi.
Thế là suốt cả mùa xuân hai thiếu niên say sưa thảo luận chế tạo quân giới.
Thói xấu đáng ghét nhất của người Hán là khoe khoang.
Cả hai vừa nghiên cứu ra một cái đạì thương mà lưỡi đầy răng cưa, có thể đâm, có thể chém, lại có thể cưa, Hoắc Khứ Bệnh chạy luôn về quân doanh.
Làm ra được cái cán thương có khe hở để chứa độc dược, Hoắc Khứ Bệnh biến mất hai ngày, hắn về quân doanh.
Khi nghiên cứu tới khải giáp thì hắn biến mất luôn cả tuần, cũng về quân doanh ...
Vân Lang bĩu môi khinh bỉ, đám nhà quê Đại Hán.