Đây là thời đại vẫn còn giữ một số thói quen nguyên thủy, ví như ôm nhau sưởi ấm, ví như chia sẻ đồ với nhau, vì đây vẫn là thời đại phải dựa vào tập thể mới tồn tại được, sức lực cá nhân đối diện với hồng hoang vẫn nhỏ bé tới không đáng nói.
Một nông phu đơn độc không thể cày cấy thu hoạch, một thợ săn vào rừng một mình cũng không thể săn thú chỉ làm con mồi.
Trong cuộc đối đầu với đại tự nhiên, cho dù chủng tộc cường đại như người Hán, người La Mã cũng vẫn ở thế yếu.
Cách thành Trường An năm dặm chính là dãy Tần Lĩnh hổ báo thành bầy, đôi khi dã thú bị đói còn vào thành tha đi một hai người.
Trong quá trình tranh đấu với tự nhiên, con người tạo thành thói quen trao đổi với nhau, học tập lẫn nhau, đó là chuyện tốt, nhưng thái độ của họ với nhà phát minh lại quá tệ, thậm chí cho rằng ta dùng đồ của ngươi là xem trọng ngươi rồi.
Khổng phu tử dạy học không thu học phí, Quỷ Cốc Tử đem binh pháp truyền khắp thế giới, Lỗ Ban hận không thể bổ đầu người ta ra nhét phát minh của mình vào.
Vân Lang không muốn làm thế, không muốn cho đi miễn phí vì y nghèo quá.
Tinh thần phong phú thì chỉ giúp ngươi khi ngủ cười lớn ba tiếng rồi ngủ tiếp, nhưng mà nếu bụng vẫn đói thì thách ngủ được.
Vân gia gần đây cũng tích cực trao đổi với dã nhân, dã nhân bắt được một con hươu trong núi cũng mang tới Vân gia đổi lương thực, bọn họ đào được một loài cây đặc biệt cũng đem tới đổi lương thực, kiếm được ít than đá cũng mang tới Vân gia đổi lương thực, rồi trong số dã nhân có tiểu cô nương xinh đẹp, họ cũng mang đổi nốt.
Ở trên hoang nguyên này, Vân gia có tiếng công bằng, cả dã nhân cũng không lừa gạt.
“ Tiểu lang xem, tiểu nữ tử mày mặt mũi thật tốt, gầy một chút, nhưng ăn no vài bữa là tốt ngay ... Nhà ta mua nhé?”
Vân Lang nhìn tiểu cô nương tóc lưa thưa vàng như râu ngô, lại còn chảy nước mũi gật đầu.
“ Tiểu lang xem, bông hoa này đẹp quá, nhà ta mua nhé?”
Vân Lang nhìn bó hoa bách hợp hoang mà dã nhân ôm trong lòng, gật đầu.
“ Tiểu lang xem, dâu trong giỏ thật là tươi ...”
Vân Lang vẫn gật.
Mềm lòng nhiều, gật đầu nhiều thì lương thực ít đi, cơm nước trong nhà ngày một kém.
Những phụ nhân được Vân gia thu nạp không ngừng dẫn người về nhà, mà lao lực tinh tráng của Vân gia vẫn chỉ có ba người.
Hung Nô đến suốt, biên quan đánh trận liên miên, vì thế người biên quan thích chạy tới vùng Trường An.
Lao lực khỏe thì nhà ai chẳng muốn, phụ nhân trẻ nhỏ thì nhà ai cũng muốn đẩy đi, người thà ở cùng thê nhi chết đói chứ không chia tách ngày một ít ... Thế là quần thể phụ nhân của Vân gia tức tốc lớn mạnh.
“ Ngươi là đồ sắc quỷ.” Hoắc Khứ Bệnh từ Vũ Lâm quân quay về, nhìn thấy phụ nhân cầm roi đuổi trẻ chạy khắp trang viên, liền ra một đánh giá với Vân Lang:
Trình độ cỡ Hoắc Khứ Bệnh mà đòi dùng mồm mép đả kích Vân Lang thì chỉ chuốc nhục vào thân: “ Đúng thế, phiền lắm, đêm xêm xuân tiêu không xuể, ngươi giúp đỡ ta một chút đi.”
“ Đợi khi nào Trác Cơ của ngươi quay về, may ra ta giúp ...” Hoắc Khứ Bệnh thấy mặt Vân Lang khó coi, biết khôn chuyển chủ đề ngay:” Đồ chúng ta làm ra đều là thứ tốt, rất nhiều người muốn mua đấy, có điều Vũ Lâm quân toàn là cô nhi, ngươi nương tay một chút.”
Vân Lang nghèo phát điên rồi, y tốn công tốn sức thời gian qua chính là mục đích này, nghề đã truyền cho Trử Lang, Lương Ông rồi, y không có nhiều thời gian mà làm mấy thứ đó:” Được, sắt do các ngươi cung cấp, mà trước tiên mang cho ta mấy nghìn đảm lương đi, trong nhà sắp cạn lương rồi, ngoài ra tự tạo quân giới là tội chết, phiền toái này các ngươi phải xử lý giúp ta.”
“ Đình úy không tra Vũ Lâm quân, có chuyện do Trung sứ tới hỏi, tướng lĩnh cấp lang quan trở lên do bệ hạ đích thân xử trí, ngươi là tư mã, thay khí giáp cho bộ chúc là chức trách, yên tâm đi, không ai lắm chuyện hỏi tới Vũ Lâm quân đâu.” Hoắc Khứ Bệnh đảm bảo:
“ Đúng rồi, ta là tư mã, ít dùng nên quên.” Vân Lang sực nhớ ra một chuyện quan trọng, hỏi gấp:” Vậy bổng lộc của ta đâu, hình như được nghìn đảm mà, ở quân doanh à?”
Hoắc Khứ Bệnh gãi đầu chỉ trời:” Phải đợi tới mùa thu cơ.”
“ Vậy năm ngoái thì sao?”
“ Năm ngoái thiên tai nên không có.”
Tóm lại là Vân Lang từ lúc làm quan tới giờ còn chưa được tí bổng lộc nào.
Một quan viên mà phải sống dựa vào mỗi bổng lộng thì thật vô nghĩa, Vân Lang chẳng cần bổng lộc vẫn sống.
Nhưng Trương Thang là người chỉ biết dựa vào bổng lộc.
Khi ông ta tới Vân gia xem xét tình hình sinh trưởng của các giống cây Tây Vực thì đã gầy lắm rồi, xương gò má nhô cao, hốc mắt hõm sâu, vậy mà sắc mặt hồng nhuận, tinh thần bừng bừng.
Đây đúng là người uống nước lã cũng sống được, tiền đề là phải cho ông ta quan chức, cho ông ta quyền lực thẩm vấn phạm nhân, ông ta không cần uống nước, uống gió tây bắc cũng sống.
Tới Vân gia ném cho Vân Lang cái thẻ đồng giúp ông ta được ăn cơm phái viên ở bất kỳ nơi nào, sau đó sai Lương Ông dẫn ra ruộng.
Cà rốt rất ngọt, Vân gia đã ăn một đợt rồi, giờ là đợt thứ hai, Trương Thang nhổ một củ cà rốt to bằng ngón tay ra, mang tới kênh rửa rồi ăn sống luôn, cây giống cũng không tha, nhai còn kỹ hơn cả dê, nhìn phát tởm, Vân Lang nhăn mặt.
“ Mọc rất tốt, phải giữ lại giống, sau mùa thu nộp lên bốn mươi cân giống.”
Lương Ông đối diện với quan viên thì đánh một cái rắm cũng không dám, nên Vân Lang theo sau đáp:” Tất nhiên.”
Nho Vân gia trồng mới cao được một xích, chưa cần bắc giàn, thấy Trương Thang lại định đòi giống, Vân Lang vội ngăn cản:” Thứ này mới mọc, giống của nó kỳ thực là cắt cành cắm xuống, nhưng phải vài năm nữa.”
Trương Thang chỉ hạch đào:” Còn cây này thì sao?”
Hạch đào mới mọc được cao một gang tay thôi, Vân Lang đáp:” Cây này lấy hạt để trồng là được.”
“ Tốt, hai mươi cân.” Trương Thang đi một vòng, chỉ bí đao:” Cái này bốn mươi cân.”
Bí đao không phải là đã trồng ở Quan Trung mấy trăm năm rồi à, chẳng lẽ ông ta không nhận ra, Vân Lang vội nói:” Đại phu nhãn quang thật tốt, thứ này sản lượng lớn, hạ quan chuẩn bị bồi dưỡng trọng điểm, sau khi thu hoạch nộp lên ba bốn chục cân giống vẫn có thể.”
Bí đao là rau mà Vân Lang tính đem muối dự trữ ăn vào mùa đông, tất nhiên là trồng rất nhiều.
Còn về bán thì thôi, ở thời Hán này chưa hình thành môi trường thương nghiệp, tất cả mọi người đều cố sức tự cấp tự túc, nếu như có thể hoàn thành việc này trong vòng tròn nhỏ là thắng lợi lớn nhất của địa chủ hoặc chủ nô.
Từ khi Lữ Bất Vi dùng hoàng đế làm vụ mua bán, cuối thời Tần thương nhân càng lộng hành, khiến từ đó trở đi mỗi đời hoàng tộc đều có thái độ ác ý đề phòng với thương nhân, địa vị thương nhân cứ như vậy ngày một đi xuống theo quán tính. Chuyện này tương lai sẽ chỉ càng tệ hơn thôi, khi tư tưởng nho gia được quán triệt tới cả bách tính bần dân không biết chữ thì bắt đầu hai nghìn năm u ám của thương nhân.
Trương Thanh có thái độ phản đối việc Vân gia trồng quá nhiều rau cải dầu, ông ta cho rằng phải trồng lương thực. Vân Lang chẳng cách nào giải thích, dầu cung cấp cho con người nhiệt lượng nhiều hơn lương thực.
Chuyện này chỉ có thể dùng thực tế nghiệm chứng cho ông ta.