Trương Thang ăn một nửa thức ăn, cho nửa còn lại vào hộp cơm, thứ này do ông ta mang tới, một cái hộp sơn mài, màu đen bóng, bên trên khảm đồi mồi được mài nhẵn, ánh màu huỳnh quang nhàn nhạt.
Hộp không là tác phẩm nghệ thuật, nếu như cho vào nửa hộp cơm trắng, một khúc cá trê kho, nửa cái móng giò hầm, cánh ghế, liền mang khí tức sinh hoạt.
Trương Thang cẩn thận đóng hộp, lau nước canh vương bên ngoài, giao cho thân tùy:” Trước khi mặt trời lặn, dùng khoái mã đưa về nhà.”
Thân tùy lĩnh mệnh xách hộp nhảy lên chiến mã, tám mươi dặm đường, chiến mã chạy hết tốc lực vài canh giờ là tới.
“ Trong nhà còn có lão mẫu.” Trương Thang nói một câu, tiếp tục ăn hoàng mô mô với rau dại, không muốn giải thích nhiều ở đề tài này:” Nghe nói tư mã gần đây chế giáp trụ binh khí.”
“ Không phải là chế tạo, mà cùng Hoắc lang quan cải tạo sửa chữa vũ khí của Vũ Lâm quân.” Vân Lang cẩn thận trả lời:
“ Vậy cũng là chế tạo rồi! Đưa ta đi xem.” Trương Thang ăn xong miếng hoàng mô mô cuối cùng là đứng dậy ngày, không lãng phí miếng nào:
Vân Lang dẫn Trương Thang tới cái nhà đất nho nhỏ dùng rèn sắt của Vân gia, bên trong lò đang cháy rừng rực, có nam tử vai hùm lưng gấu vung búa lớn liên tục đập thép nóng đỏ trên đe.
Thấy Vân Lang đi vào, nam tử kia sai Lương Ông lại cho sắt vào lò nung, lau mồ hôi:” Chưa đủ bách luyện, trung đại phu tới chỗ này làm cái gì?”
Trương Thang hứng thú nhìn đống công cụ mới mẻ trên giá gỗ, lại nhấc một thanh mã sóc lên xem xét:” Công Tôn giáo úy tự rèn vũ khí sao?”
“ Đúng, binh khí ở Hữu Phù Phong bị tổn hại, không dùng được nữa, nên tới đây rèn lại, nếu có chỗ nào không ổn, xin Trung đại phu lượng thứ, mạt tướng sẽ sửa.”
“ Có gì không ổn chứ, giáo úy rèn vũ khí cho mình, thì tất nhiên là thích hợp.” Trương Thang xua tay, quay sang Vân Lang:” Phàm là vũ khí giáp trụ ở nơi này đều phải ghi chép lại, mỗi tháng giao lên cho bản quan.
Nói xong đi ngay thậm chí là chẳng thèm chào ai.
Vân Lang vui vẻ thôi, có ghi chép, có nghiệm chứng, vậy là Vân gia thêm tầng đảm bảo thể kiếm tiền, ít nhất sau này có phiền toái có người đứng ra chứng minh Vân gia tu sửa vũ khí cho tướng sĩ, chứ không phải vì tự y chế tạo vũ khí ngoài thế chế.
“ Phì.” Công Tôn Ngao nhổ phẹt một bãi nước bọt:” Sao không đóng kỹ cửa để cho chó vào thế, sau này bớt dính dáng tới ông ta, không chết càng nhanh.”
Từ sau khi nước Tần sụp đổ, danh tiếng Pháp gia xuống dưới đáy rồi, huống hồ đám người này luôn tự nhận là ưng khuyển của hoàng đế, trừ pháp luật và hoàng đế ra thì như không có thất tình lục dục vậy, ai cũng ghét.
Nhìn khối sắt trong lò đã lần nữa nung nóng sáng lên, bảo Lương Ông gắp ra, dùng búa nhỏ dẫn dắt, búa lớn phát lực, trong phòng lại vang lên tiếng rèn sắt cheng cheng.
Vân gia chủ lâu, là nơi tốt để ngắm phong cảnh, nhất là ngắm ráng chiều.
Trương Thang ngồi ở tầng hai cùng Vân Lang uống trà, tán thưởng mỹ cảnh, không có tâm tư nói chuyện.
Ráng chiều hôm nay rất đẹp, chân trời lờ lững trôi tới đám mây màu trông như cá kình, được ánh nắng chiếu vàng rực viền ngoài, bên cạnh còn có vài đám mây nhỏ, như sóng cả do cá kình quẫy lên. Lát sau cá kình bị cuồng phong trên cao xé nát thành mảnh nhỏ, biến thành đàn cá heo tung tăng bơi lội, cuối cùng chẳng còn gì nữa, mặt trời cũng xuống núi.
Một đám trẻ con lớn nhỏ từ khắp nơi kéo về, vai là củi đun, gùi rau rừng, vài phụ nhân đứng cửa ngon ngóng đợi con, khói bếp dần bốc lên.
“ Ngươi không cần làm thế.” Trương Thang nói một câu không đầu không cuối:
“ Đúng vậy, hạ quan không cần, nhưng không làm thì ai làm?”
“ Đây là thiên đạo.”
“ Đây không phải thiên đạo, chỉ cần cho bọn họ chút lương thực là họ có thể sống, người còn có thể cứu được dễ dàng mà bỏ mặc thì không phải thiên đạo.” Vân Lang trả lời dứt khoát, có thứ cần nhẫn nhịn, có thứ thì ưỡn lưng lên bảo vệ:
“ Quá nhiều.”
“ Cứu được ai hay người nấy, chỉ cần không thẹn với lòng, nếu họ còn chết thì cũng chịu vì đã tận lực rồi, không liên quan tới hạ quan nữa.”
“ Những đứa bé này lớn lên, Vân gia ngươi sẽ thành đại địa chủ, sở hữu rất nhiều lao lực tráng niên, lại còn một dạ trung thành.” Trương Thang cảnh báo:
“ Đại phu nghĩ nhiều rồi, đợi chúng trưởng thành có thể làm nông phu, làm thương nhân, thậm chí biết đâu làm quan viên, làm tướng quân, đâu cần ở đây vất vả làm gì nữa.” Vân Lang lắc đầu:
“ Cái gì, ngươi định phóng tịch toàn bộ?” Trương Thang thất kinh, ông ta không ngờ Vân Lang lại có câu trả lời như vậy:
“ Vân gia chỉ có chưa đầy ba nghìn mẫu đất trông lương thực, làm sao nuôi nổi chừng đó người.”
“ Không có đất thì mua thêm, cho dù không thể mua ở Thượng Lâm Uyển thì mua ở nơi khác, đất đai đâu cấm chỉ mua bán, ngươi làm mà không cần báo đáp, rốt cuộc vì cái gì?” Trương Thang nhìn chằm chằm vào mắt Vân Lang như muốn nhìn thấu tâm can y:
Vân Lang dựa cằm vào lan can nhìn khung cảnh cuộc sống nhộn nhịp phía dưới, mỉm cười hạnh phúc:” Vì cao hứng thôi.”
…………. ……………..
“ Vì cao hứng?” Hoắc Khứ Bệnh cũng hỏi câu này, càng kinh ngạc hơn Trương Thang:
“ Đúng thế, nếu ta muốn cầu quan thì khó gì, mùa đông năm ngoái nhờ có ta thu nhận nạn dân được cứu sống vô số, Dương Lăng ấp còn dâng thư lên hoàng đế, xin cho ta làm hiếu liêm. Ngươi cũng biết, với thân phận hiếu liêm, ta có thể làm huyện lệnh cả huyện.” Vân Lang dang tay ra:” Nếu như vì tiền tài, thì nay ta sớm gia tài vạn quán rồi, nhân lúc thiên tai vung tiền mua đất, mua lao lực, giờ đường đường là đại địa chủ. Nhưng ta chẳng cần tiền tài, chẳng cần quan chức, chỉ cần sống cao hứng thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh cứ trân trân nhìn Vân Lang hồi lâu xì một tiếng, hắn không thấy Vân Lang có khả năng thành thánh nhân, tên này mỗi việc làm đều có tính mục đích rất cao, bất kể là việc lớn hay việc nhỏ, không phải là loại người làm việc tốt không cần hồi báo.
Nhưng, nhỡ hắn thành thánh nhân thật thì sao?
“ Ngươi nói thế đến ta cũng không tin.” Thái Tể ngồi dưới ngọn đèn tù mù, tiếp tục soạn thẻ trúc mà vĩnh viễn không bao giờ viết hết, thêm một người không tin tưởng lời giải thích của Vân Lang:
“ Cháu chẳng hi vọng ai tin, Đại Vương tin là được, phải không Đại Vương.”
Đại Vương ngẩng đầu lên, nó biết Vâng Lang nói chuyện với mình nên há miệng "ào ùm" một tiếng, coi như trả lời.
“ Gia gia xem, Đại Vương tin đấy.” Vân Lang ôm lấy cổ Đại Vương mà lắc, cười hết sức vui vẻ:
Thái Tể nhìn người thú vật lộn nô đùa cũng mỉm cười:” Sắp tới ngày rồi, ngươi chuẩn bị đi, chúng ta đi bái tế bệ hạ.”
“ Cháu thực sự không muốn đi.” Nhắc tới chuyện này Vân Lang lại đau đầu, kỳ thực y tò mò lắm chứ, nhưng mà linh cảm cho biết, sẽ không có gì tốt đẹp khi đi vào cái lăng mộ bí hiểm bậc nhất thế giới đó:
“ Không đi không được, đó là cội rễ của chúng ta, cội rễ của mỗi người không có lựa chọn, cội rễ của ngươi chính là hoàng lăng.” Thái Tể thái độ kiên quyết:
“ Nhỡ cháu nhìn thấy đồ tốt trong đó, không nhịn được lấy đi mất thì sao?” Vân Lang cố tình làm khó:
“ Thì cứ lấy, chơi chán nhớ để vào chỗ cũ là được.”
“ Vậy đại vương cũng phải đi cùng.” Vân Lang hậm hực đặt điều kiện, y dám lấy đồ trong hoàng lăng ra à, chẳng may có ai nghi ngờ thì xong:
“ Thì mang theo, nó thủ lăng mấy năm rồi, cũng có thể tính là thần tử của bệ hạ.”
“ Trước tiên phải đảm bảo gia gia không được làm gì kỳ quái trong hoàng lăng, ví dụ như là tự sát.”
Thái Tể bực bội đặt tiểu đao xuống, quát: “ Ta đang sống rất tốt, vì sao muốn tự sát. Nói một câu thôi, có đi không?”
Vân Lang cười hì hì:” Đi, đi chứ, thực ra cháu muốn xem cho biết lâu rồi, chẳng qua là sợ gia gia vào đó rồi lại làm mấy cái chuyện linh tinh mới trì hoãn.”
“ Thế còn được, khi thời gian tới, ngươi chuẩn bị tam sinh hương nến, mai rùa, ta viết văn biểu, nhớ kiếm cho ta vài miếng ngọc, bạch ngọc là được, loại chưa khắc gì lên ấy, mang về ta tự khắc, Hán chế và Tần chế tuy giống nhau nhưng vạn vạn lần không thể sai sót.”
…. ….
Hoắc Khứ Bệnh còn có đứa em bá đạo hơn là Hoắc Quang.