Bái tế hoàng đế rất phiền phức.
Lợn dê thì dễ rồi, phiền ở đây là trâu cơ, Vân Lang dù ra sức hỏi mua trâu cày ở một dải Trường An, mất nửa năm mới có được một con nữa, vậy là trong nhà có bốn con, mà mỗi một con đều có đăng ký với quan phủ, thiếu một cũng không được.
Thực ra do Vân Lang tự vác đá ghè chân mình thôi, trước khi xuất hiện cày Nguyên Sóc, trâu cày chưa được dùng quy mô lớn, vì hai con trâu mới kéo được một cái cày, hiệu suất không cao, chúng chủ yếu dùng để kéo xe, khi lưỡi cày mới xuất hiện, giá lên ngay lập tức.
Đầu năm nay khi hoàng đế nhận thức được tác dụng trọng yếu của trâu cày liền hạ lệnh không cho giết trâu.
Bạch ngọc cũng không dễ kiếm, thứ này mua bán có hạn chế, ngọc màu thì mua được, chỉ bạch ngọc là không thể, thứ này thuộc về hoàng tộc, không có chỗ mà mua.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh có.
Vân Lang thấy đầu trâu cũng có thể tìm Hoắc Khứ Bệnh, nghe nói Trường Bình công chúa thích ăn thịt trâu lắm, nên nhà nàng hay có trâu ngã chết.
Thịt trâu là món ăn cao cấp nhất thời này, không có một trong số, cái gì mà tay gấu, gan báo, vòi voi đều xếp sau hết.
Nhưng cấm lệnh của hoàng đế không có mấy sức ước thúc với hoàng gia.
“ Ngươi xem, là thế đấy, ta muốn độc lập, nhưng không thể làm được, muốn đồ sắt phải đi tìm Trác thị, muốn ăn thịt trâu phải tìm ngươi, nhà dùng ít muối chỉ Đông Quách Hàm Dương bán, nói gì tới xây nhà, làm hoa viên. Thậm chí ta còn không dám làm trong nhà quá đẹp đẽ, chẳng may hoàng đế nói thích cái nhà của ta thì xong, ta phải nhanh nhanh cuốn gói.”
Hoắc Khứ Bệnh mình trần nằm trên một cái khuôn cát, Vân Lang dẫm lên lưng hắn để gia tăng trọng lượng, vì muốn làm ra một cái khuôn khải giáp, đành phải làm thế.
Trước kia ở sân bay có tay thợ rất giỏi, hắn chỉ cần một cái búa gỗ cũng gõ ra được hình dạng mình muốn mà chẳng cần khuôn mẫu gì hết, Vân Lang thì không có bản lĩnh đó, nên y phải làm khuôn mẫu trước, dán tấm sắt lên đó, sau đó làm ra khải giáp.
Đúng vậy đấy, Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh sau khi thương thảo liền quyết định chế tạo bộ khải giáp sắt, có thể bảo vệ hoàn toàn thân trên.
Thứ này phải không ngừng thí nghiệm mới thành công, tiêu phí không thiếu, đều sẽ do Trường Bình bỏ ra, Trường Bình gửi gắm hi vọng rất lớn vào Hoắc Khứ Bệnh, tin hắn có thể làm người kế nghiệp Vệ Thanh, còn bất kể con nàng hay con Vệ Thanh thì quên đi, toàn vô dụng.
Nói vòng nói vèo khô cả cổ cuối cùng cũng nhờ được Hoắc Khứ Bệnh kiếm cho cái đầu trâu, tất nhiên phải hứa hẹn với hắn vô số để hắn khỏi hỏi lung tung.
Mấy ngày qua trong nhà bận lắm, vì tằm trong nhà đã lớn, Lưu bà dùng trúc dựng lên một cái khung lớn nhiều vách ngăn, mỗi ô vuông đặt một con tằm béo múp vào đó, bọn này không ăn được gì nữa rồi.
Vân Lang không ngờ trước kia đem rau đi đổi về ít trứng tằm, giờ nở ra lắm thế.
Phó phụ ở trong nhà gạch mới xây chưa được vài ngày lại dọn ra lều tam giác ở rồi, nhà mới thì rửa sạch bảy tám lần, toàn bộ dùng nuôi tằm, ai nấy ngồi ngoài chăm chăm nhìn bảo bối tằm nhà tơ.
Lưu Bà đã hai ngày không ngủ, giọng khàn đặc mà vẫn nhiệt tình quát tháo người khác, uy vọng của bà ta dần bồi dưỡng lên trong quá trình nuôi tằm, tất cả phụ nhân đều nghe theo chỉ huy bà ta làm việc.
Từ đó Vân gia trang đuốc cháy suốt đêm.
“ Bà từ nhà ngươi không tệ.” Hoắc Khứ Bệnh hiếm khi khen được một câu:
“ Bắt đầu nhả tơ rồi ...” Chỉ có cái mồm to của Sửu Dung mới có thể hét lớn như thế:
Sau đó Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy mồm nàng bị nhét cái khúc gỗ, rồi Lưu Bà đuổi ra ngoài.
Cả hai đi vào phòng tằm lớn nhất, tức thì bị khung cảnh làm chấn động, phóng mắt nhìn quanh, từng sợi tơ gần như dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tằm nhả ra dính vào khung, bốn phương tám hướng như phủ kín bởi mạng nhện.
Lưu Bà kiêu ngạo quỳ dưới đất, nhìn đám tằm với ánh mắt ôn nhu.
Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh đều là người rảnh rỗi không phận sự, không muốn quấy rầy thời khắc hạnh phúc nhất của Lưu Bà, lặng lẽ lui ra, sai Sửu Dung làm cho Lưu Bà một bát mỳ thịt.
“ Bà ấy vừa rồi mắng tỳ tử nói to, nhét gậy vào mồm.” Sửu Dung ủy khuất mách lẻo:
Vân Lang cảm khái:” Giờ bà ấy là người to nhất trong nhà, đừng nói nhét vào mồm ngươi, có nhét vào mồm ta thì ta cũng phải nhịn.”
“ Mỗi con tằm nhả tơ là chỗ dựa của bà ta, giống như mỗi một quân tốt là sự tự tin của tướng quân, vừa rồi ngươi phạm quân quy, nếu là trong quân có kẻ vô cớ làm ồn như ngươi ta chém đẩu rồi.” Hoắc Khứ Bệch lạnh lùng chém tay xuống:
Sửu Dung rụt đầu lại, không dám nói thêm lời nào, vội vàng chạy vào bếp làm mỳ.
“ Bà tử này của nhà ngươi không tệ.” Hoắc Khứ Bệnh lại nói:
Vân Lang ngạc nhiên:” Ngươi nói lần thứ hai rồi đấy.”
“ Ngươi kiếm bà tử như thế ở đâu ra? Tương lai ta chuyển ra ngoài cũng muốn một bà tử như vậy.”
Vân Lang kiêu ngạo nhìn đám phụ nhân mắt đỏ hoe thiếu ngủ mà tinh thần phấn chấn trong sân:” Nếu ngươi đối xử với bà tử trong nhà tốt một chút, ngươi sẽ thấy không ít đâu.”
Hôm nay Lưu Bà đầu tóc sạch sẽ, búi gọn gàng sau đầu, thoáng ngửi thấy mùi hoa quế, tới chủ lâu cầu kiến với Vân Lang, phấn chấn tới mặt tỏa sáng: “ Tiểu lang, theo lão ẩu tính, một vụ tằm nhà ta có thể làm ra sáu nghìn bó tơ, tiếp theo phải ươm tơ rồi, nhưng trong nhà không có đủ dụng cụ.”
Nói tới sáu nghìn bó tơ, Vân Lang chẳng có khái niệm gì hết, y chỉ chắc chắn một điều, tơ không phải là thứ rẻ.
“ Một bó tơ đổi được một bao gạo.” Lưu Bà lo con cháu phú quý như Vân Lang không hiểu nên giải thích thêm, dùng tay minh họa kích cỡ bao gạo để Vân Lang có nhận thức chính xác:” Gạo trắng.”
Vân Lang ồ một tiếng, vậy thì tốt rồi, lương thực trong nhà không còn bao nhiêu, lục tìm tủ lớn trong nhà ra một cái thẻ trúc, đó là thẻ trúc bán thân của Lưu Bà, đặt trước mặt:” Có muốn khôi phục thân phận lương dân không?”
Lưu Bà mắt nhòe lệ:” Lão ẩu và nữ nhi làm lương dân ra sao, nguyện làm trâu ngựa cho tiểu lang cả đời, chỉ cầu tiểu lang cho lão ẩu nuôi nữ nhi bên người, đợi khi nó xuất giá khôi phục thân phận.”
Vân Lang cười hiền hòa:” Nam có thân khế, nữ thì không, vốn không phải phó dịch thì sao lại nói tới khôi phục thân phận.”
Lưu Bà ngớ ra:” Không ạ?”
“ Không, nam là vì tới mười hai tuổi sẽ phải nộp thuế, do tránh họ trốn thuế mới lập thân khế, còn nữ thì không phải nộp thuế, mười lăm tuổi mới tính thành nhân, nên chúng vốn là người tự do.”
Lưu Bà quỳ thẳng người rồi liên tục dập đầu mấy phát, rất dứt khoát, gạt nước mắt nói:” Tiểu lang là người tốt nhất trên đời.”
“ Ha ha ha, bà không nói ta cũng biết, đây là thân khế của bà đợi khi bán được tơ có tiền, ta sẽ cho ba lượng bạc, nhớ cất kỹ làm hồi môn cho tiểu nha đầu.”
Lưu Bà dập đầu cái nữa:” Lão ẩu ở lại đây làm phó dịch cho tiểu lang vẫn hơn.”
- Thật là thông minh!
Vân Lang giơ ngón cái lên, cười lớn: “ Không ngờ nuôi tằm lại có lợi ích lớn như thế, nếu là lối đi tốt, chúng ta không nên bỏ qua. Lưu Bà, hãy chọn ra ba mươi phó phụ, chúng ta sẽ làm một cái xưởng chuyên ươm tơ, bây giờ quy mô nhỏ một chút, đợi ruộng dâu nhà ta lớn lên, sẽ làm cái lớn hơn. Tương lai sẽ giao bà làm ... Ừm, đúng tằm chưởng quầy. Từ giờ về chuẩn bị đi, còn cần dụng cụ gì, cái nào phải làm, cái nào phải mua, tìm Sửu Dung lập danh sách, ta tìm công tượng.”