Lưu Bà bỗng dưng thành chưởng quầy, vừa mừng vừa sợ, được Vân Lang cổ vũ một phen liền bừng bừng dã tâm đi chuẩn bị đại nghiệp nuôi tằm của mình.
Không ngờ lần đầu tiên nuôi tằm lại được sáu nghìn bó tơ, càng không ngờ lại đổi được nhiều lương thực như thế, nếu như quy mô hóa nuôi tằm, lợi nhuận sẽ lớn hơn nữa.
Vân Lang chà chà tay, không chỉ nuôi tằm, mà còn gà lợn ngan ngỗng trong nhà sẽ nuôi trồng quy mô hóa hết.
Có điều khi gia súc trong nhà nhiều lên thì phải có biện pháp phòng dịch, không biết thời này đã có cái gọi là dịch gà, dịch trâu gì đó chưa, nhưng nên đề phòng trước vẫn hơn.
Trâu ngựa dê xưa nay luôn được nuôi thành từng bầy, thời gian dài thì xuất hiện dịch bệnh là chuyện thường, nhưng thời này chưa nuôi gà, lợn với quy mô lớn, Vân Lang rất muốn thử.
Nông dân thời này sống thê thảm như vậy, năng lực sản xuất cực thấp, do nông cụ lạc hậu, ngay cả vùng Quan Trung là nơi phát triển trù phú nhất, không tưởng tượng được ngoài kia sẽ thế nào?
Vân gia trang tử kỳ thực từ đầu tới giờ vẫn phát triển hỗn loạn, Vân Lang từng quản lý gần hai chục đứa trẻ, từng chỉ huy đội ngũ kỹ thuật mười mấy người, nhưng y chưa bao giờ quản lý trang viên ngót năm trăm người. Thế nên y áp dụng biện pháp quản lý theo triết học Hoàng Lão, ai thích làm gì thì làm, tới khi Lưu Bà ươm tơ thành công, dần dần có hướng đi vạch ra trong đầu.
Chuyện trong nhà phải lo, chuyện tế lễ cũng không thể bỏ qua, Vân Lang thời gian này rất bận rộn, may cái là sau khi Công Tôn Ngao mang thanh đao và mã sóc đi thì không nhắc tới chuyện y phải về quân doanh nữa, thế này yên tâm ngồi không ăn lương rồi.
“ Ngươi tìm được bạch ngọc cho ta chưa?” Vân Lang hỏi:
Hoắc Khứ Bệnh đeo cái ba lô trên vai, vỗ vỗ: “ Có rồi, ngay trong này, mà sao không cho ta giới thiệu ba lô hai quai này cho huynh đệ trong quân, tiện dụng lắm.”
“ Đừng mơ, đợi gai nhà ta thu hoạch xong, ta sẽ chế tác ba lô đem đi đổi đồ, các ngươi không có vật liệu tốt, làm ra không thích hợp thì đừng làm, nếu không hỏng thanh danh của ta.” Vân Lang nghiêm túc nói:
Hoắc Khứ Bệnh nói mát: “ Tưởng ngươi không để ý tới tiền tài chứ.”
“ Ta rộng lượng là vì lúc đó cần phải tỏ ruộng lượng, giờ trong nhà có bằng đó cái miệng chờ ăn, ta rộng lượng nữa có mà ngu à?”
Hoắc Khứ Bệnh vỗ vỗ vai Vân Lang cười dài rồi bỏ đi, lần trước nói chuyện kỳ thực hơi lo tên này thành thánh nhân, giờ yên tâm là không phải rồi, vậy thì vẫn có thể làm bằng hữu.
Lần này Hoắc Khứ Bệnh đến đi như cơn gió, chẳng kịp ở lại ăn cơm vì xung quanh Trường An bây giờ không khí rất khẩn trương.
Do Vệ Thanh giết rất nhiều người của Hữu Cốc Lễ vương, người Hung Nô đã thể sẽ trả thù.
Tin tức từ trong quân truyền ra, chính xác là từ đại quân Vệ Thanh mang về truyền ra, khiến hoàng đế phẫn nộ vô cùng, Vệ Thanh vừa về tới Trường An liền bị sứ giả đưa vào cung bàn cách ứng phó.
Đến khi trời sắp tối mới từ hoàng cung đi ra, tinh thần tiều tụy.
Biên quân hiếm một lần được tiến kinh, an bài ở Tế liễu doanh, tướng quân, giáo úy cầm quân thì được an bài ở quán dịch, Vũ Lâm quân tạm thời vào Tế Liễu doanh, đội quân này tạm thời do bọn họ quản lý.
Toàn bộ các đội quân ở trong khu vực đều huy động, bất kể sĩ tốt hay quân binh đều ở trong quân doanh sẵn sàng đợi lệnh.
Còn Vân Lang, tuy là nhân vật số hai trong Vũ Lâm quân, mỗi người trong Vũ Lâm quân đều biết y, đồng thời tựa hồ đều cố tình quên có một vị tư mã như thế tồn tại.
Vân Lang rất vui lòng bị quên mất.
Đất đai bên rìa Vân gia trang trồng đầy cây gai, xanh rì rì che hết tầm nhìn, thứ này mọc rất nhanh, trồng từ đầu xuân tới giờ mà cao lắm rồi, còn có hạt gai, thứ này là nguyên liệu tốt ép dầu, dầu do hạt gai ép ra rán bánh ăn rất thích.
Nghĩ tới bánh rán là Vân Lang lại thèm rồi.
Có thể nói từ khi tới nơi này, Vân Lang lúc nào cũng thấy nhạt miệng, luôn muốn ăn gì đó, đáng tiếc, rất nhiều món ăn ở nơi này chỉ có tác dụng làm no bụng chứ chả ngon lành gì.
Các phó phụ đang cắt tỉa cành non trên cây gai, để cây mọc cao hơn, như vậy gai lột được cũng dài hơn, cây gai tốt nhất có thể cao tới hai mét, mặc dù là cây thân cỏ mọc một năm, chỉ ba tháng là cao bằng nửa người rồi.
Rậm rạp mướt mắt, rất có quy mô.
Trong rừng gai có tiếng nam nữ sản xuất sinh mệnh truyền ra, một số phó phụ che miệng cười khúc khích, Vân Lang mặt tối sầm vòng qua.
Chuyện này chẳng có cách nào.
Theo như lời của Lương Ông thì những phụ nhân này tới Vân gia nửa năm mà có thai ba bốn tháng, y cực lực gạt bỏ liên quan, tuyên bố chuyện này không dính dáng gì tới mình, dù sao cả Vân gia rộng lớn chỉ lưa thưa hai ba nam tử có năng lực, mà y là người hiềm nghi cao nhất.
“ Không biết xấu hổ.”
Cách ruộng gai không xa là ruộng dâu, Lưu Bà vứt lá dâu trong tay đi, nhặt gậy dài xông vào ruộng gai, tức thì thoáng cái bên trong vang lên tiếng la hét, sau đó vài nam nữ trần truồng chạy ra.
Cảnh này diễn ra ngay trước vành mắt Vân Lang, y tức thì cảm thấy trong nhà nên có vài bà tử quản sự mới được, hơn nữa càng hung hãn càng tốt.
Ai cũng nói thời xưa tin tức truyền bá chậm, khoảng cách lại xa, cả đời chỉ yêu một người, rõ ràng là người Hán không thấy thế.
Không yêu được người ở xa, bọn họ kiếm người ở gần ... Rất nhiều quân tốt xuất chinh ba năm rồi, lão bà ở nhà vẫn sinh cho hai đưa con, hắn về, vẫn vui vẻ nuôi đứa trẻ lớn lên coi như con mình.
“ Không thể chấp nhận được.” Vân Lang nghe Thái Tể kể, thấy nhận thức của mình về xã hội thời xưa đang sụp đổ ầm ầm:
“ Làm sao không thể chấp nhận?” Thái Tể cau mày:
“ Cưới lão bà là để nối dõi tông đường, làm vậy thì cần lão bà làm gì? Nhặt bừa đứa bé về mà nuôi cho rồi.” Vân Lang phải cố gắng chọn một cách nói cho phù hợp với quan niệm người xưa:
“ Đến quan phủ còn thừa nhận, ngươi có tư cách gì mà phản đối?”
“ Cái gì? Quan phủ lại đi tán đồng lão bà tướng sĩ xuất chinh bên ngoài tìm người khác à?” Vân Lang cảm giác đầu óc xoay vòng vòng:
“ Cho tới tận bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu chiến tranh là gì sao? Chiến tranh là tổn thất, bất kể là phe thắng hay phe bại, bách tính thì thường cho rằng, nam nhân lên chiến trường là đã chết rồi, một nữ nhân cô độc thì làm sao mà sống nổi? Không ai sống được một mình, huống hồ rồi đến già, lấy đâu ra chỗ nương tựa?” Thái Tể thở dài:” Chiến sĩ bách chiến trở về, có cái nhà là tốt rồi, nếu không thích, có thể cưới phụ nhân khác làm lại, một khi quốc gia trưng binh, những lão binh bọn họ là lựa chọn hàng đầu. Vì thế, chuyện tương tự sẽ lặp lại, cứ thế rồi quen thôi.”
Vân Lang vẫn chưa thấy quen, gãi đầu:” Sao cháu nghe thấy rất nhiều câu chuyện trứ danh, kể về thê tử ở nhà giữ mình đợi trượng phu, cuối cùng là cả nhà đoàn viên?”
Thái Tể dừng công việc, nghiêm túc trả lời: “ Đó là chuyện vô cùng hiếm hoi, cho nên mới được tán tụng lưu truyền. Nếu là chuyện quá hiển nhiên thì ai đem kể làm gì?”
Vân Lang thấy Thái Tể là triết gia.
Lời này đúng là thấu triệt.
Nhìn những phụ nhân ngoài ruộng trở về, Vân Lang không khỏi cảm khái, dù muôn vàn không phải thì "Thương bẩm thật nhi tri lễ nghi, y thực túc nhi tri vinh nhục" vẫn là đạo lý muôn đời.
(*) Kho lương đầy mới biết lễ nghi, cơm no áo ấm mới biết vinh nhục.
Hôm nay dừng ở đây.