Vân Lang từ miệng Hoắc Khứ Bệnh biết được trận chiến này Vệ Thanh kỳ thực không chiếm được mấy ưu thế, nói chuẩn xác hơn thì ông ta không gặp được quân đội chủ lực của Hữu Cốc Lễ vương. Đại quân lần này xuất quan, vẻn vẹn càn quét mấy bộ tộc nhỏ lẻ của Hung Nô trên sáu trăm dặm đường, vậy mà đã tổn thất lên tới hơn một nghìn bốn trăm người ...
Thế nhưng móng sắt qua chiến trận đã chứng minh là hữu hiệu, trừ mệt chết, bệnh chết, và bị địch giết chết thì có mười sáu con bị đảo thải do móng xảy ra vấn đề, mà trong đó chín con vì móng sắt tuột ra giữa đường.
Đế quốc hao phí lượng lớn nhân lực, vật lực, hi sinh rất nhiều chiến sĩ, chết đói không biết bao nhiêu bách tính, cuối cùng chiến quả thu được chẳng như hoàng đế dự liệu.
Vân Lang biết thời xưa cái họa Hung Nô như thanh đao cắm sau lưng các quốc gia ở Trung Nguyên, Lưu Triệt sẽ không bao giờ chấp nhận sự uy hiếp đó, chiến tranh sẽ còn tiếp tục, chỉ cần Lưu Triệt không chết, chiến tranh sẽ không ngưng.
Người Hung Nô bị bắt mang về hoặc chặt đầu, hoặc ngũ mã phân thây, tóm lại là những hình phạt mà thời đại tiên đế đã hủy bỏ được Lưu Triệt mang ra dùng hết.
Lưu Triệt dùng hành động chứng mình thái độ với Hung Nô, hắn ta sẽ không có chuyện hòa hoãn hay cúi đầu, hắn ta sẽ không ngừng tuyên chiến.
Cuối cùng hắn ta đúng là thành công, lịch sử đã xếp Hán Vũ ngang Tần Hoàng, thế nhưng chỉ có rất ít ghi chép nhắc tới dân số Hoa Hạ mất đi gần một phần ba vì ông ta.
Cuối xuân luôn là mùa đẹp nhất trong năm, trong cơm mưa phùn li ti thấm ướt mặt đất, Vân Lang thậm chí nghe thấy được tiếng cây cối khoan khoái sinh trưởng.
Trong nhà có kiều kênh, nhiều ao, nhìn bên ngoài thì thơ mộng lắm nhưng cũng chính vì thế mà ruồi muỗi rất nhiều, tiếp đó là ếch nhái kéo tới, cái lũ đáng ghét đó có thể ộp oạp cả đêm khiến Vân Lang mất ngủ.
Nửa đêm ôm chăn ngồi dậy, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, lại ngây suốt đêm, đến sáng khi hơi thở cuộc sống đậm đặc lan tỏa khắp cái trang viên còn rất sơ sài mới khiến y bình thường lại.
Dù sao thì mọi thứ vẫn đang phát triển theo chiều hướng tốt, thị lực của Thái Tể tựa hồ có cải thiện, Đại Vương cũng béo lên nhiều, Sửu Dung ngày càng ngốc, Lương Ông càng sống càng trẻ, Tiểu Trùng bắt đầu trổ mã xinh đẹp, tiểu nha đầu sắp thành đại cô nương.
Sửu Dung đang ở sân giáo huấn Đại Vương, không cho nó thi thoảng lại nuốt một con gà, sau đó phun lông ra khắp nơi, Đại Vương đầu cúi thấp dường như nó cũng biết làm thế là sai, chỉ thi thoảng gừ gừ vài tiếng nghe rất tội nghiệp. Cái con này sống cùng con người lâu, ngày càng có linh khí rồi.
Công việc đi lấy nước giờ thành của Tiểu Trùng và Hồng Tụ, nhưng chỉ cần lấy nước cho Vân Lang và Thái Tể mà thôi, không hề vất vả.
Hồng Tụ có vẻ đã quên được thảm kịch cả nhà bị giết, mẫu thân tự sát, nay cũng mặc áo gai không khác gì Tiểu Trùng, đeo gùi tới miệng suối lấy nước.
Tâm tình có vẻ không tệ, mong rằng nó có thể thoát khỏi ác mộng đó.
Mọi việc trong trang dần dần tự hình thành quỹ đạo của riêng mình, trong thời gian ngắn sẽ không lo có chuyện gì lớn, Vân Lang căn dặn vài câu liền cùng Thái Tể vừa sớm ngày ra đã đi bái kiến di hài các Thần vệ.
Từng bộ khô lâu xếp thành quân trận đứng dưới ánh đuốc bập bùng, trong hốc mắt đen ngòm kia tựa hồ cũng có đốm lửa nhảy nhót.
Sơn động rõ ràng là đóng kín, vậy mà không hiểu đâu ra bụi đất khiến trên xương cốt toàn là thứ này, song Vân Lang cũng có chuẩn bị trước, lấy lông đuôi ngựa làm thành vài cái bàn chải lớn, hai người mất cả ngày mới phủi hết bụi trên những bộ xương.
Vừa làm việc vừa nghe Thái Tể kể lại sự tích từng bộ xương, Vân Lang thậm chí cảm thấy thân thiết.
“ Đây là đại lực sĩ Hàn Hoàn, quen dùng một cây thiết côn, là dũng sĩ một địch trăm thực sự, nếu mặc trọng giáp lên, có thể một mình phá thuẫn trận.”
Vân Lang đưa tay sờ xương đùi tráng kiện của bộ xương to lớn hơn người thường:” Đáng tiếc cho một dũng sĩ như thế.”
“ Khi ta còn nhỏ thường chơi đu trên tay hắn, quan hệ thân thiết lắm, sau này ngươi làm tượng đất thì nhớ hắn có bộ râu lớn, tay trái có sáu ngón.” Thái Tể không quên dặn dò:
Vân Lang bật cười:” Tới lúc ấy gia gia giám công là được, nhưng mà người trong trang hiện chưa tin được, đợi vài năm nữa.”
Sở thích lớn nhất của Thái Tể là nói chuyện chếc chóc, ông ta nhắc tới với sự say mê khó diễn tả:” Sau khi ta chết, ngươi định làm tượng cho ta ra sao?”
“ Làm gia gia thành Thái Tể béo ú, đầu đội quan sa, tay cầm triều hốt, mặt dát vàng, đặt ở trên cùng, gia gia sẽ là người nổi bật nhất.”
“ Ha ha ha, nói hay lắm, có điều nhớ là phải làm huyết nhục hoàn toàn tách khỏi xương cốt nhé, đừng có mà lười đem toàn bộ thân thể của ta đi đắp tượng, như thế khi thịt phân hủy chảy nước, tượng dễ hỏng lắm.”
Nghe mà buồn nôn, Vân Lang cố tình nói:” Vậy nhét luôn vào khuôn sắt đúc thành tượng sắt cho rồi, nghìn năm không hỏng.”
“ Cút.” Tâm tình Thái Tể rất tốt, quay về phòng lớn, thấy Đại Vương ngủ say, thở dài: “ Con này không hi vọng nữa, nó thành thú nhà rồi, vốn định khi chết mang nó theo, giờ không cần, để nó cho ngươi.”
Vân Lang mệt mỏi dựa vào bụng Đại Vương ngáp dài, cứ ở bên cạnh Thái Tể là tâm tình sẽ trở nên u ám, vì chủ đề toàn là chết chóc, đó là do điều Thái Tể từng trải qua, từ khi ông ta sinh ra, cái chết như con kền kền suốt ngày lượn lờ trên đầu.
Nhất là sau khi Vân Lang giết chết ba đồng bạn cuối cùng, ông ta nói chỉ để cho Vân Lang đỡ lo, kỳ thực chẳng tha thiết gì với cuộc sống nữa.
Sơn động có thêm ba bộ xương trắng, rất mới, xương vẫn giữ độ sáng.
“ Ngươi nhìn thấy họ rồi đấy, nhớ dựa theo tướng mạo của họ mà làm, làm đẹp vào, họ sẽ tha thứ cho ngươi.” Thái Tể rầu rĩ phủi bụi cho một bộ xương:
Vân Lang rất ương bướng:” Cháu không cần họ tha thứ, họ muốn giết gia gia, cháu giết họ chẳng có gì phải áy náy, huống hồ hôm đó cháu tới trước là mục đích trừ cỏ tận gốc.”
Thái Tể không giận, vì ông ta hiểu điều đó:” Ngươi làm đúng, khi chuyện đã không thể thì chặt đuôi cầu sinh là đúng đắn. Nếu là tổ phụ ta, người cũng sẽ làm như ngươi, cha ta nói, tính ta do dự, không làm được việc lớn, nhãn quang của người rất chuẩn. Ngươi thích hợp làm thái tể hơn ta, ta chẳng muốn quản nữa, chuyện nơi này đã giao hết cho ngươi rồi đấy.”
“ Một tháng nữa sau khi ta dẫn ngươi đi bái kiến bệ hạ, thủ vệ hoàng lăng sẽ là sứ mệnh của ngươi, còn ta ở trong trang dạy bọn trẻ đọc sách, xem xem con ngươi bao giờ ra đời, đợi ngày xuống hầu hạ bệ hạ.”
Vân Lang cáu kính kéo vòng sắt, xích sắt lớn từ từ chìm xuống, lửa trên đó bị dập tắt, y cầm đuốc đi trước, Thái Tể ở giữa, Đại Vương đoạn hậu.
“ Thực ra bắt đầu từ bậc thềm thứ một, ba, sáu, chín, mười hai, mười lăm cho tới bậc thềm thứ tám mốt, đều có một cột đá nhỏ nhô ra, dùng búa đập cho nó thụt vào, sẽ xuất hiện cột đá lớn, tạo nên bậc thang khác giữa không trung, đưa ngươi tới một cánh cửa khác, trên cửa có chỗ hổng, ngươi dùng ấn tín Thái Tể đặt lên, ấn mạnh ...”
Vân Lang không đợi ông ta nói hết đã bịt tai cắt lời:” Giờ nói còn sớm lắm, gia gia dẫn cháu đi vẫn hơn, mà dù gia gia dẫn đi, cháu cũng không yên tâm.”
Thái Tể tức giận:” Chẳng lẽ ta hại ngươi?”
“ Cháu không yên tâm bệ hạ cơ.”
“ Hừ, ta đã vào hai lần rồi, không có vấn đề gì cả.”
“ Ai mà biết lần thứ ba có vấn đề gì không?” Vân Lang bĩu môi, với tính cách bạo ngược của Tần Thủy Hoàng, lại là vị bá chủ, ông ta sẽ hoàn toàn tin tưởng vào thái tể của mình sao? Nhất là trong trường hợp bản thân đã chết không có sức hoàn thủ, thế nào cũng có cơ quan ác độc nào đó để đề phòng:
Tần Hoàng Hán Vũ, hai vị khó dây nhất lịch sử, ấy vậy mà mình đều dính vào, còn ai đen đủi hơn nữa không?