Cầm nỏ rời sơn động, Vân Lang cảnh giác đảo mắt một vòng, không phát hiện ra ai mới để Thái Tể và Đại Vương leo lên, Đại Vương lập tức phóng vào rừng tìm kiếm xem có ai không, ở mặt này nó được Thái Tể đào tạo rất tốt.
Trước kia từ nơi này đi ra là đồng hoang, bây giờ nó đã nằm trong Vân gia trang tử, Vân Lang còn cố ý để lại một khoảnh rừng nhỏ ở đây.
Hành dại ở chỗ khuất mặt trời mọc rất tốt, Vân Lang rút ngay đao ra thu hoạch tưng bừng, Thái Tể thì thấy mình bị xỉ nhục.
Vừa rồi còn nói với y cách vào hoàng lăng, sao chẳng thấy có chút động lòng nào, thoắt cái đã say sưa đào rau dại cứ như bỏ hết chuyện khác ra sau đầu.
Chẳng lẽ bệ hạ vĩ đại không bằng món ăn?
Đại Vương về rồi kêu vài tiếng, báo không có ai cả, Vân Lang thưởng nó một miếng thịt khô, y không tin trong rằng có ai thoát được sự truy lùng của hổ.
“ Ngươi thực sự không muốn vào xem à?” Thái Tể mất kiên nhẫn hỏi:
“ Chuyện của hoàng lăng chỉ thích hợp nói trong hoàng lăng thôi, đừng nhắc tới ở bên ngoài.” Vân Lang chặn họng ông ta:
“ Hừm, ta mà không nhắc tới, ngươi tính cả đời vờ quên luôn chứ gì?” Thái Tể nói xong tức giận phất ống tay áo bỏ đi, tới độ chẳng thèm đi đường đáng hoàng, gạt bụi rậm chắn đường mà đi:
Vân Lang gãi tai Đại Vương:” Ông già có vẻ còn khỏe lắm.”
Đại Vương ào ùm một tiếng coi như tán đồng.
Có đánh chết Vân Lang cũng không tin Tần Thủy Hoàng lại hoàn toàn tin tưởng một ai, từ góc độ hoàng đế, từ góc độ anh hùng đi một bước nhìn trăm bước đều là chuyện không thể.
Mỗi lần vào hoàng lăng chẳng khác gì cho đầu vào miệng hổ.
Đương nhiên Vân Lang cực kỳ cực kỳ muốn vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng, đời sau y đã tham quan hết đội quân đất nung, dù là bức tượng sứt xẹo cũng khiến người ta máu chảy giần giật, tưởng tượng ra chiến trận vô địch năm xưa của quân đội Đại Tần.
Đó là vì đã chắc chắn không bị cát chảy chôn vùi, không có loạn tiễn bay ra, không có đá đè, có hầm sụt, không có cương thi, quỷ hồn với bọ ăn thịt người mới có cảm giác ấy.
Bên cạnh có hướng dẫn viên xinh đẹp để kiếm cớ bắt chuyện, phía trước có mỹ nữ ăn mặc gợi cảm để ngắm nhìn, đằng sau có đám bảo vệ như hổ rình mồi, tai nghe tiếng trống hùng hồn từ loa chất lượng cao, có thể thỏa sức ảo tưởng.
Cho dù có ảo tưởng thành thần kinh thì cũng có người mang tới bệnh viện tâm thần, tóm lại là ... an toàn.
Còn cái lăng mộ Tần Thủy Hoàng bây giờ, y không dám vào, chỉ có loại người coi tuẫn táng cùng Tần Thủy Hoàng là theo đuổi tối cao như Thái Tể mới sung sướng nhét đầu vào miệng hổ.
Vân Lang thò tay vào miệng Đại Vương, sờ cái răng nanh của nó, chỉ cần Đại Vương khép miệng lại, cả cái tay này sẽ đứt lìa, con mẹ nó chứ, răng gì mà sắc hơn cả dao.
Vừa xuống núi là thấy ngay một rừng gai bạt ngàn, Đại Vương gầm một tiếng, thế là có mấy nam nhân trần truồng chạy ra, còn phụ nhân trong nhà thì dùng cây gai che thân cười khúc khích ... Ngày càng vô pháp vô thiên rồi.
Nam nhân trần truồng bị Đại Vương đuổi hết đường chạy, đến lúc chạy không nồi nữa nằm vật ra đóng giả cho chết, mò tới đây nhiều, chúng cũng biết con hổ của Vân gia không ăn thịt người.
Đại Vương đúng là chưa từng ăn thịt người, Thái Tể ngay từ đầu đã quản cực nghiêm chuyện này, nên nó chỉ thò móng ấn đầu đám nam nhân kia xuống đất.
Chuyện này đâu có là gì, vài tên mặt dày còn ở xa xa hỏi Vân Lang xem có cần nam phó không?
Một đám nam nhân phơi cái của nợ tởm lợm ra ngoài lại còn đi hỏi một nam nhân khác có muốn mình không, con bà nó quá tởm lợm, thế là Vân Lang bảo Đại Vương trừng phạt chúng lần nữa.
Hổ một năm chỉ động cỡn hai tháng, còn người thì quanh năm bốn mùa.
Vân Lang không khỏi nhớ tới Trác Cơ, nếu nữ nhân đó dám tìm nam nhân khác ... y sẽ … chẳng thể làm gì nàng, người ta chẳng phải thê tử của mình, huống hồ y tin, phân lượng của mình trong lòng Trác Cơ không có là bao.
Nhưng y vẫn nhớ nàng, đó là sự thực.
Một người trẻ tuổi ủ dột cưỡi ngựa đi trên bờ ruộng, ngựa kéo một cái xe nhẹ hai bánh, bên trên đặt một cái bọc lớn.
Con hổ đột nhiên xuất hiện làm ngựa hoảng sợ muốn xoay người chạy, nhưng người trẻ tuổi kỵ thuật điêu luyện, khống chế được, khiến nó đi vòng vòng.
“ Vân tư mã có ở đây không?” Người trẻ tuổi đã nghe nói tới con hổ này, nên lớn tiếng hỏi:
Vân Lang đi qua ruộng dâu, đuổi Đại Vương về nhà:” Sửa binh khí à?”
“ Vũ Lâm lang Lý Cảm bái kiến tư mã.” Người trẻ tuổi chắp tay, hâm mộ nhìn theo Đại Vương:” Tư mã nuôi được linh thú như thế làm người ta thật hâm mộ.”
“ Khỏi mơ tưởng nữa, hổ ở trong quân sẽ kinh động chiến mã, tướng quân sẽ chặt đầu ngươi còn nhanh hơn Hung Nô ra tay đấy.” Vân Lang thừa hiểu hắn nghĩ gì, Hoắc Khứ Bệnh cũng từng ảo tưởng nuôi hổ để giúp mình khi ra trận, toàn lũ khùng:
“ Ti chức được tướng quân cho hưu mộc mấy ngày.” Lý Cảm là người thống khoái, nói luôn:” Mấy ngày này làm phiền tư mã.”
Vân Lang nhìn cái bọc lớn có cây cự cung lộ ra ngoài, hỏi, tặc lưỡi:” Cung bốn đảm sao?”
Lý Cảm buồn rầu:” Chỉ có thể giương được ba lần.”
“ Vậy sao không dùng cung ba đảm thôi?”
“ Cha ti chức dùng cung năm đảm, hai vị huynh trưởng dùng cung bốn đảm, ti chức sao có thể làm họ mất mặt.”
Vân Lang chướng tai:” Nói vớ vẩn, cha ngươi dùng cung cả đời, không dùng nổi cung năm đảm mới mất mặt, huynh trưởng ngươi đã trưởng thành, còn ngươi? Giờ như cây giá, ngoan ngoãn dùng cung ba đảm đi, nếu không hại người, hối không kịp.”
Lý Cảm cứng đầu nói:” Ti chức nhất định phải dùng cung bốn đảm.”
Vân Lang nhún vai:” Thế thì hết cách, Vũ Lâm quân toàn sinh ra lũ ngốc, ngươi thích thì tùy ngươi.”
Thiếu niên mười bốn mười lăm đều là đám bệnh nhân hết, thế giới của chúng hỗn độn, lại cứng đầu thích làm theo ý mình, cơ mà đợi chúng húc đầu vào tường vài lần là ổn thôi, không cần người khác dạy dỗ, chúng lại coi lòng tốt là xỉ nhục.
Húc tường mà tỉnh ra thì thành hào kiệt, húc tường mà ngu người thì thành kẻ ngốc trứ danh.
Lý Cảm không hiểu vì sao Vân gia yêu cầu phải ngâm suối nước nóng một canh giờ, đến khi quần áo của mình bị người ta đem đi giặt thì hiểu ra.
“ Quần áo ta rất sạch.”
Thế nhưng khi có một đứa bé mười tuổi dùng vải ướt kỳ lên người hắn một phát, sau đó có ghét bong ra liền xấu hổ nói:” Ta hay tắm rửa lắm mà.”
Tắm rửa sạch sẽ xong, Lý Cảm thành nam tử không thệ, vóc người cân đối, da thịt chắc nịch, mày rậm mặt to, di truyền từ cha hắn, Lý Quảng.
Phi tướng quân Lý Quảng uy danh hiển hách, đồng thời cũng là một vị tướng quân khiến người ta cảm thấy tiếc nuối nhất lịch sử, đời sau thành điển hình bi kịch.
Than ôi!
Thời vận đổi thay sao ! Đường đời nhiều ngang trái
Phùng Đường dễ già lão
Lý Quảng khó phong hầu.
Còn về phần Lý Cảm, nếu Vân Lang nhớ không nhầm thì hắn bị Hoắc Khứ Bệnh giết chết.
Vân Lang đứng trên lầu hai nhìn Lý Cảm ăn như chết đói, cảm thấy thú vị, làm sao mới có thể để tên này ăn cơm lâu thêm chút, ít nhất là ăn tới ba mươi tuổi.
….
(*) Lý Quảng bị lạc đường nên hội quân chậm, là lão tướng cầm quân cả đời, ông không chịu được nhục khi bị xét xử nên tự vẫn. Lý Cảm hận Vệ Thanh, đánh Vệ Thanh bị thương, Hoắc Khứ Bệnh bắn chết Lý Cảm, Hán Vũ đế không muốn làm to chuyện nên nói Lý Cảm bị hươu húc chết.
Nhân tiện nói tới Vệ Thanh.
Con tư sinh, mang họ mẹ, từ nhỏ sống khốn khó đi làm gia phó cho người ta, vậy mà đánh xe cho công chúa, sau này lấy luôn công chúa, làm đại tướng quân, sáu lần đánh lui Hung Nô, cả đời chiến tướng bất bại, phong hầu, quyền hành ngang tể tướng, thậm chí lên triều bách quan bái lạy, cuối cùng chết trên giường.
Giả sử viết truyện về Vệ Thanh, ai không biết lịch sử còn chửi cho YY hoang tưởng.