Lý Cảm rất khỏe, trông gầy vậy mà hắn cầm búa lớn nện chan chát, mỗi lần búa đập xuống đều có tia lửa tóe ra, thùng nước bên cạnh có hơn mười mũi thiết vũ tiễn, mỗi cái nặng tới bảy tám lạng, chuyên môn dùng cho cung năm thạch, hắn chuẩn bị dùng làm quà mừng thọ cho phụ thân.
Trận Nhạn Môn Quan vừa rồi, Lý Quảng cũng ra quân, nhưng ông ta chẳng kiếm được gì, thân là hậu quân của Vệ Thanh, đi tới đâu chỉ còn thi thể, dọn dẹp chiến trường là việc duy nhất ông ta làm có liên quan tới chiến tranh.
Hoàng đế khao thưởng, Lý Quảng và binh sĩ dưới quyền chẳng được gì.
Lý Cảm hi vọng dùng thiết vũ tiễn an ủi phụ thân.
Vân Lang không can dự, vì hiện giờ cái hộp cơm đẹp đẽ của nhà Trương Thang cứ năm ngày lại được hộ vệ đưa tới Vân gia một lần.
Vân Lang vẫn bảo Sửu Dung cho đầy thức ăn vào đó, để hộ vệ mang đi.
Đây là dấu hiệu rõ ràng, Trương Thang tuy không thể thường xuyên tới Vân gia trang tử, nhưng ông ta không quên Vân Lang, nha môn đình úy không quên Vân Lang.
Đình úy phủ là cặp mắt của đế quốc, là nanh vuốt của hoàng đế, bọn họ như con kền kền đậu trên cành khô, mắt dõi theo mọi động tĩnh trong nước.
Trương Thang dùng hộp cơm của mình liên tục cảnh cáo Vân Lang, chớ chệch hướng.
Bởi thế Vân Lang rất cẩn trọng, y rất ớn lão già mặt sắt ấy, chuyện không liên quan thì y không can dự, chỉ phụ trách cung cấp phôi thép chất lượng tốt là đủ rồi.
Tất nhiên Lý Cảm không muốn nợ ân tình người khác, vì thế hắn mang tới cuốn (Bách công phổ) cho Vân Lang xem, đây là cuốn sách do nhà hắn lưu giữ.
Thời đại này đa phần sách đều là bản độc nhất, vì thế Vân Lang quyết định chép lại một bộ, để trong nhà, khi nào mình ổn định rồi sẽ thử làm giấy, sau đó in toàn bộ ra sách.
Sách nặng sáu mươi cân, câu chữ tàn khuyết, nên Vân Lang dựa vào kiến thức của bản thân đồng thời hỏi cả Thái Tể bù lại khá nhiều.
Chép sách cũng là quá trình học tập, trên (Bách công phổ) ghi chép rất nhiều công nghệ chế tạo thành trì, rất tì mỉ, từ vân lâu, tiễn lâu, động tàng binh, úng thành, nội thành, thành quách, nơi đặt binh khí thủ thành, an bài nhân lực đều có giải thích tỉ mỉ.
Còn lại là chế tạo xe ngựa, xe ngựa thời này giống xe hơi đời sau, đủ chủng loại phức tạp, ví dụ hoàng đế ngồi xe ngọc lộ, hoàng thái tử và các chư hầu thì ngồi kim chinh xa, săn thì dùng liệp xa, tang lễ dùng huân lương xa, mở phạm nhân dùng hạm xa.
Thôi thì đủ loại tên cũng muôn hình vạn dạng.
Quý nhân đi xe, tiện dân đi bộ, đây chính là dải phân cách thể hiện thân phận, mà đẳng cấp khác nhau sẽ dùng loại xe khác nhau, cái này có quy định.
Loại quan viên nghìn đảm như Vân Lang, trước mặt huân quý ngay tư cách ngồi xe trâu cũng chẳng có.
Đọc tới phần xe ngựa, Vân Lang nghĩ rất lâu, ý thấy đợi Vân gia nhiều nhân khẩu hơn, mở một hiệu xe ngựa không tệ.
Vân Lang chép xong Bách công phổ thì ba ngày đã ba ngày.
Lý Cảm xem Bách công phổ mà Vân Lang chép, lập tức ném sách nhà mình vào lò luyện sắt, rồi chép lại Bách công phổ của Vân Lang, không ăn không ngủ không nghỉ, mất một ngày là xong.
Sau một ngày một đêm làm việc, hắn ăn hết của Vân gia một chậu hồn đồn, xoa bụng:” Cơm nhà tư mã thật ngon, Hoắc Khứ Bệnh không nói dối.”
Vân Lang ngạc nhiên:” Ngươi và Hoắc Khứ Bệnh là hảo hữu à?”
Lý Cảm lắc đầu:” Không phải, tên đó mắt để trên trán, không thèm qua lại với người bình thường, nhưng hành quân bố trận giỏi hơn bọn ti chức nhiều.”
“ Lần sau hưu mộc các ngươi tới đây, ta nướng một con lợn.”
“ Đi với hắn à, chán lắm.”
Vân Lang cười:” Cứ uống say là thú vị thôi.”
Lý Cảm không dám quá trái ý với thượng cấp, huống hồ người ta vừa giúp mình, gật đầu:” Vâng, ti chức sẽ báo với phụ thân chuyện tư mã sửa Bách công phổ, phụ thân nhất định cảm tạ ngài.”
“ Không cần cũng được, ngươi hỏi huynh đệ, nhà ai có mà sách thế này cứ mang tới chỗ ta, ta có thể giúp sửa chữa, ta cũng có thể giúp sửa khí giáp.” Vân Lang tỏ ra rất rộng rãi:
Lý Cảm ăn hết hồn đồn, cho thẻ trúc vào cái xe nhỏ cho chiến mã kéo, sau khi lên ngựa, quay lại chắp tay nói:” Vân tư mã, con người ngài không tệ, lần sau tới ti chức sẽ mang cho ngài rượu nho.”
Nói xong một chân kẹp bụng ngựa, rời đại môn Vân gia, một mình đi vào hoang nguyên.
Tại sao là một chân? Vì ngựa chỉ có một bàn đạp thôi, khi cưỡi ngựa thì một chân phải buông thõng, trông rõ ngu, không, phải nói là cực kỳ ngu. Vân Lang chẳng dạy khôn hắn, cười híp cả mắt, xoa xoa tay vào phòng, nhìn đống thẻ trúc chép Bách công phổ ở trên bàn, gật gù:” Ngươi bảo đọc hết sách thời này đủ vào hoàng lăng một chuyến không?”
Đại Vương ngửa cổ ào ùm một tiếng đồng ý, nó là người ủng hộ trung thành nhất của Vân Lang, Vân Lang phun rắm ra từ mồm thì nó cũng ủng hộ.
“ Ta cũng nghĩ sẽ đủ.” Vân Lang toét miệng cười, vui vẻ như đứa trẻ con:
Thực ra Vân Lang vẫn là đứa trẻ con.
Với thời đại này mà nói, y là đứa trẻ con chưa đầy hai tuổi, đang cẩn thận thăm dò thế giới.
Trẻ con nhìn thế giới có lẽ sợ hãi, có lẽ chờ mong, nhưng chắc chắn sẽ tràn ngập tò mò mới mẻ, mọi thứ ở nơi này đều quen thuộc cũng đầy lạ lẫm, như bầu trời rất trong, mây rất trắng sạch, chẳng phải như thế giới công nghiệp hóa của y.
Cũng có thứ không thay đổi, như tình người.
Thái Tể vẫn giận Vân Lang, ông đã mang thứ quý giá nhất của mình cho y, nhưng lại không thu được phản ứng mong đợi, nên lòng tự tôn bị đả kích rất lớn.
Cho dù Vân Lang hiếu thuận cùng ông ăn cơm, ông vẫn mặt nặng mày nhẹ.
“ Gia gia, ăn nhiều đậu hũ vào, có lợi cho sức khỏe của người.” Vân Lang dỗ:
“ Ta thích ăn thịt.” Thái Tể cũng như đứa trẻ con, Vân Lang nói gì là ông ta làm ngược lại, gắp miếng thịt lợn to nhất cho vào mồm:
“ Răng chẳng còn mấy cái, đừng ăn thịt nữa.” Vân Lang múc một bát canh đẩy tới:
Thời gian qua Vân Lang không ngừng hấp thụ kiến thức về kiến trúc, công trình ở thời đại này, tất cả chỉ vì để vào lăng Tần Thủy Hoàng một chuyến, đối diện vị hoàng đế này, cho dù ông ta đã chết, Vân Lang thấy cẩn thận thế nào cũng không thừa.
Chứ vì đi xem một chuyến mà mất mạng thì lỗ quá.
“ Hôm nay đám Lưu Bà bắt đầu ươm tơ rồi, gia gia có đi xem không? Nghe nói phụ nhân khi ươm tơ không mặc y phục đâu.” Vân Lang nhăn nhở dụ khị:
“ Xéo.”
“ Được, được, không đi nhìn trộm phụ nhân thì thôi, cùng cháu đi nung đá vôi không? Chẳng phải gia gia muốn xem cháu biến đá cuội thành bột trắng thế nào à?”
“ Xéo.”
“ Cháu nghe dã nhân nói, chỗ bọn họ ở có hai lão hán rất giỏi làm người bùn, cháu chuẩn bị mang họ về, chuyên môn làm tượng cho các Thần vệ, gia gia muốn đi xem không?” Vân Lang cười rất gian, y cố đình để phần này tới cuối:
Quả nhiên Thái Tể dừng đũa, vẫn lắc đầu:” Xong việc ngươi sẽ giết chúng chứ?”
“ Cái này cháu không ra tay được.”
“ Ngươi giết đám Vệ Trọng có chùn tay chút nào đâu.”
“ Làm sao so với nhau được ạ, đám Vệ Trọng là mối uy hiếp, họ chết rồi thì chúng ta mới an toàn, tất nhiên cháu không ngại. Nhưng tượng nhân thì khác, chúng ta mời họ tới làm việc, xong việc thì giết họ, đó không hành vi của con người, cháu không làm được.” Vân Lang biết sống ở thời này khó tránh khỏi giết người, nên y tự vạch ra giới hạn, nếu không vượt qua sẽ khó quay đầu:
“ Vậy thì học nghề.”
“ Cháu bận chết đi được, người khác học thì khác gì để họ làm, dù sao họ biết gì về hoang lăng đâu.”
“ Ta học ...”