Từ chỗ Thái Tể ra, tâm tình Vân Lang rất tốt, một người không thể suốt ngày chỉ tới cái chết được, nếu như bận rộn như con chó, sẽ không rảnh rỗi để nghĩ linh tinh nữa.
Kỳ thực làm tượng cho các Thần vệ thì Vân Lang sớm có cách khác, đó là làm mười mấy cái khuôn, cho xương cốt vào, sau đó đắp đất, đợi đất khô rồi thì lấy ra dùng dao tỉa tốt.
Bây giờ y càng muốn để Thái Tể thong thả nặn từng cái một, hai nghìn bộ hài cốt, đủ làm mấy chục năm.
Mọi thứ trong Vân gia trang đều đang rất tốt, Vân Lang chắp tay sau lưng thong thả tuần thị quanh trang viên, chuyện này hiển nhiên là thú vị hơn vào Thần Vệ doanh.
Sự nghiệp nuôi nằm lấy tơ của Vân gia đang phát triển tưng bừng.
Lưu Bà làm ra thanh thế rất lớn, nơi nấu tằm được đặt bên miệng suối nước nóng, không thể dùng trực tiếp nước này, nên bà ta nghĩ ra cách hay, đầu tiên cho cái thùng gỗ lớn vào, sau đổ nước nóng, nhúng xuống nước nóng một ngày đêm, vậy là tha hồ có nước sôi để dùng.
Lấy nước nóng ra đổ vào nồi lớn, ngâm tằm một khoảng thời gian, sau đó cho vào cái nồi khác nhiệt độ cao hơn, lại vớt ra cho nồi khác nhiệt độ thấp hơn ... Nói chung Vân Lang đứng nhìn nhưng không hiểu lắm, chỉ thấy rất vất vả.
Cuối cùng là ươm tơ, từng cái giá gỗ lắp suốt, phụ nhân tìm đầu tằm, sau đó rút tơ, bốn năm kén tằm làm thành một sợi tơ, xoay cái suốt, thế là tằm khoan khoái lăn lộn tron nước nhả ra sợi tơ gần như không thấy, quấn vào suốt, rất là thần kỳ.
Chuyện thần kỳ nhất là Vân Lang ngồi trong nhà nhìn phụ nhân tất bật khiêng từng nong tằm đi, sau đó mang về những cuộn tơ màu trắng sữa.
Chuyện ươm tơ xem chừng ổn rồi, liền ba ngày không thấy Lưu Bà có khó khăn gì tới tìm mình yêu cầu giải quyết, Vân Lang yên tâm chuyển sang chuyện xây nhà.
Trước kia Vân Lang mới chỉ vạch quy hoạch sơ bộ chứ chưa có kế hoạch cụ thể sẽ xây dựng trang viên của mình thành dáng vẻ gì, bây giờ sau khi nghiên cứu sách kiến trúc công trình để khám phá hoàng lăng, y cũng đã có ý tưởng sơ bộ.
Nhà làm dưới chân Ly Sơn đẹp đấy, nhưng nơi này lượng nước ngầm quá phong phú, mặt đất ẩm thấp, chưa vào mùa hè mà vách tường gạch đã ẩm rồi.
Thế nên Vân Lang quyết định nung vôi quét tường, thứ này không tệ, chẳng những phòng được ẩm thấp, còn có tác dụng sát trùng, dùng vôi trộn với cát và bùn trải một lớp trên mặt đất, hẳn có thể phòng được ẩm thấp.
Đá cuội bên Vị Thủy, trong khe suối nhiều lắm, sai đám trẻ con đi kiếm tảng đá lớn về, đổ hết vào cái hố lớn xếp sẵn củi, cứ đốt thất nhừ vào là sẽ được đá vôi ... Lý thuyết là vậy, cứ làm thôi, xem nó ra cái gì.
Đây cũng là quá trình tích lũy kiến thức.
Nhìn căn nhà quét vôi trắng làm Vân Lang liên tưởng tới phong cách kiến trúc Huy Châu, tường trắng, ngói đen, y liền quyết định sẽ biến Vân gia trang thành như thế, mặc dù có lẽ nó sẽ đi trái với con mắt nghệ thuật của người Hán, nhưng mà y thích thế đấy, ai dám phản đối?
Càng nghĩ càng thấy hưng phấn, Vân Lang cảm giác mình hơi có tư tưởng phản nghịch, không phải là thứ việc mất đầu kia, mà là ở việc làm những thứ trái quan niệm hiện thời. Bởi thế y đi xa hơn, đó là học theo thành phố huyền thoại Atlantis, đào kênh nước vòng vòng tròn, khoảng cách giữa kênh nước là nhà ở, ngoài cùng là động ruộng, nghĩ tới đó không ngồi yên được nữa, hào hứng đứng dậy hô lớn:” Các con đâu, theo lão Tôn đi làm việc.”
Thế là cả đám hò reo ùa tới, khác nào khung cảnh ở Hoa Quả Sơn.
Vân gia nhiều nhất là đám trẻ con lỡ nhỡ, bọn chúng rất nghe lời Vân Lang chứ không lắm chuyện như đám phụ nhân, làm việc rất nhanh nhẹn nhiệt tình dứt khoát, cho dù việc nặng thể lực như nung vôi, cũng vẫn làm đâu vào đó.
La Mã không thể xây lên trong một ngày, Atlantis hay Vân gia trang tử cũng thế, song đã có định hướng rồi, làm việc có tinh thần hơn nhiều, Vân Lang đem ý tưởng nói cho đám khỉ con biết, bọn chúng gật đầu lia lịa.
Vôi sống phải nung suốt cả ngày đêm, được cái là Vân gia không thiếu gỗ, khi khai hoang mảnh đất này, cây gỗ tạp chặt hạ chất thành đống, chiếm tận một mẫu, có đốt mười năm cũng chẳng hết.
Vân Lang hài lòng nhìn rặng núi vẫn sanh mươn mướt, thấy khi mình còn sống mà chưa chặt sạch chỗ cây này là không cần thấy có lỗi với đám con cháu suốt ngày kêu gào bảo vệ môi trường ở đời sau rồi.
“ Thêm củi, thêm nữa đi, đốt lửa to vào, đốt tưng bừng vào cho lão tử.” Vân Lang cười ha hả hô hào:
Từ Vân gia trang bốc lên từng cột khói khổng lồ đặc sệt, cách đó mấy dặm cũng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Một nữ tử mặc cung trang đứng trên lầu các đang nhìn những cột khói lớn xông thẳng lên vô cùng tráng lệ ở Vân gia trang.
Khuôn mặt nàng tinh tế, trang điểm cầu kỳ, ngón tay trắng thon như cọng hành, móng tay sơn đỏ chói mắt, khẽ hé môi hồng hỏi:” Trường Thu, nơi bốc khói kia là cháy rừng à?”
Một hoạn quan đội mũ ô sa già quắt queo trông như yêu tinh nghìn năm ở đâu chui ra, khom người nói:” Khởi bẩm nương nương, phía đó là Vân gia trang viên, chắc họ đang đốt than.”
“ Hử, từ khi nào mà người ngoài hoàng tộc có thể ở trong Thượng Lâm Uyển như thế?”
“ Chủ nhân của Vân gia có đại công với Đại Hán ta, vì thế nhờ bệ hạ ân thưởng, có thể tiến vào Thượng Lâm Uyển.”
Mỹ nhân thoáng chút hứng thú, lâu rồi chẳng có chuyện gì khiến nàng chú ý: “ Đại công gì, nói xem.”
“ Nghe nói là chế tác được một loại lưỡi cày mới, chỉ cần một trâu có thể cày ruộng, bệ hạ còn đặt tên là cày Nguyên Sóc.”
“ Cày Nguyên Sóc à? Chứng tỏ thứ này không tệ.” Mỹ nhân gật đầu:” Nói chung không phải loại tiểu nhân hạnh tiến đúng không?”
Đại Trường Thu thấp giọng xuống:” Nương nương, lời này không thể nói.”
Mỹ nhân nghe vậy đùng đùng nổi giận:” Có gì mà không thể nói, Lưu Triệt hắn ngày đêm ôm ấp mỹ nhân ca múa, bên cạnh toàn một lũ siểm nịnh, loại tiện tỳ như Vệ Tử Phu mà cũng có thể lên làm hoàng hậu. Mẫu thân ta năm xưa vì Lưu Triệt hắn có thể đăng cơ hoàng đế mà lo nát lòng, bọn ta phu thê ân ân ái ái, chỉ vì đám gian nịnh sàm ngôn mà tước hết vinh quan của ta, Lưu Triệt! Ngươi thật nhẫn tâm.”
Đại Trường Thu không bất ngờ chuyện Trần A Kiều đột nhiên phát điên nữa, nghiêng người qua một bên, quả nhiên khay son lướt qua rơi xuống đất, sau đó là trâm gài tóc và y phục ...
….
Từ khi ao lớn ở Vân gia có thêm ba mươi con ngan, cá trong ao lại nhiều thêm.
Thật kỳ lạ, vì ngan ăn cá, sau đó phân ngan lại thành thức ăn cho cá.
Quá thú vị.
Thế là một vòng tròn sinh thái nho nhỏ tự hình thành, Vân Lang ngày càng say mê quan sát những thứ này.
Nhưng mà cá trong ao này thì Vân Lang không ăn, nghĩ đã tởm, đám Sửu Dung lại thích lắm, từ khi học được cách làm món cá, là nghĩ đủ cách bắt cá ăn.
Cá kho, cá kho rồi kho cá.
Vân Lang không nghĩ ra trong nhà từ cá kho ra thì còn cách ăn cá nào khác nữa.
Dù sao y sẽ không ăn cái thứ cá ăn phân ngan, muốn ăn cá tự nhiên thì phải tới bên trái Vân gia trang, nơi đó là phạm vi của Trường Môn cung, Vân Lang không dám vào.
Chỗ Lưu Triệt lưu đày lão bà, nam nhân đi vào, kết cục rất đáng sợ.
.....