Vân Lang từng thử câu cá ở Vị Thủy, ngồi nguyên một ngày trời không có thu hoạch gì, tức tới bẻ luôn cả cần câu, còn có mấy tên dã nhân rãnh rỗi tới dạy khôn y, nói muốn bắt cá là phải dùng lưới.
Tiện nói thì bây giờ dã nhân khắp Ly Sơn có công ăn việc làm rồi, đó là mang than đá tới Vân gia, nhu cầu của Vân gia với thứ này gần như vô hạn.
Thế là khai thác than thành sản nghiệp của dã nhân.
Mỏ than cách đó mười dặm, đường xa khó đi, chẳng cách nào lấy xe đi chở, đành dựa vào dã nhân đội từng gùi một tới, thế là dã nhân bị than làm đen xì xì, càng thêm giống dã nhân.
“ Xéo, định lừa bánh rán của ta à?” Vân Lang không kỳ thị công nhân mỏ than, ngược lại y thấy gần gũi, phàm là người dựa vào hai tay kiếm ăn, trong mắt y như nhau cả:
“ Tiểu lang quân, viện tử phía bắc có một bầy mỹ nhân, ngài muốn đi xem không? Có đường bí mật.” Tên công nhân mỏ than này còn trẻ lắm, mười ba mười bốn, đôi mắt sáng hoạt bát, đi cùng một dã nhân trung niên có tuổi, nhìn bánh rán vàng ươm trong giỏ của Vân Lang mà phát thèm, liên tục lấy thông tin mỹ nhân ra dụ:
“ Đừng mơ, ta không đi, các ngươi cũng không được phép đi vào đó, ai vào là chết, biết không?”
“ Đại Đồng tới rồi, cùng một vị tiểu nương quan hệ rất tốt, ngủ với nàng còn được tặng cho món đồ bạc, giờ ngày nào hắn cũng đi, không thèm vác đá nữa.”
Vân Lang nghe mà hết hồn lấy ngay một cái bánh rán ném cho hắn, nghiến răng:” Giúp ta một việc, đánh cái tên Đại Đồng đó tới khi hắn không dám đi nữa thì thôi, nếu không hắn sẽ hại chết tất cả các ngươi.
“ Vậy thêm một cái bánh nữa.” Dã nhân già cũng rất khôn, chỉ chỉ dã nhân trẻ:
Hai dã nhân xin được hai cái bánh lớn thì hớn hở đi ngay không làm phiền Vân Lang quấy rầy bọn cá nữa, đi vào rừng, len lỏi qua rừng cây rậm rạp, đi vào khe núi, ở đó có sơn động, trong đó có ba bốn người, tuy bề ngoài nhìn như dã nhân, ăn mặc lôi thôi bẩn thỉu, song chỉ nhìn những vũ khí sắc bén đặt bên cạnh, cùng cái hang sạch sẽ ngăn nắp, là biết không bình thường.
Dã nhân trẻ vừa về tới nơi đã giơ cái bánh lên khoe:” Lừa của tiểu tử đó đấy, cháu bảo mà y rất ngốc, rất dễ tiếp cận, không phải lo, sẽ không nghi ngờ gì chúng ta.”
Một hán tử vạm vỡ tuổi chừng bốn mươi, tóc đã có sợi bạc, nhưng không hề có vẻ già cỗi, khuôn mặt rắn rỏi, có hào khí của đại gia một phái, cũng mang vẻ tang thương từng trải, liếc mắt nhìn dã nhân già.
Dã nhân già gật đầu xác nhận:” Y quả thật không có sự đề phòng nào, tiếp cận rất dễ.”
Tức thì có thanh niên phấn chấn:” Vậy thì bắt y thôi, sớm kết thúc, thuộc hạ chán ở chỗ rừng rú này lắm rồi.”
“ Câm mồm! Đám trẻ tuổi các ngươi biết gì, tộc thái tể mà dễ đối phó như thế thì chúng ta đã không đấu tranh với chúng cả trăm năm qua mà không tiến một bước. Có lần chúng ta đã bắt sống được bốn mươi ba tên Thần vệ, kết quả dù chặt chân tay chôn ngập cổ xuống đất, chúng không chịu khai, về sau có kẻ không chịu được đầu hàng, sau đó dẫn mọi người vào bẫy, tổn thất gần năm mươi người. Nhớ lời ta, tuyệt đối không được coi thường người tộc thái tể.” Nam tử trung niên hừ một tiếng:” Rõ chưa?!”
Những người còn lại lác đác vâng dạ, rõ ràng không quá phục những lời này.
Dã nhân già đi tới gần nói nhỏ:” A Kiệt kể, đám Đại Đồng vẫn lén sang chỗ cung điện kia.”
“ Cái gì, mau bắt hắn về, ta dặn rồi cơ mà, không được tới đó, nếu không sẽ là họa sát thân, các ngươi cần nữ nhân tìm phó phụ Vân thị.” Nam tử trung niên tức giận vô cùng, cũng hiểu đó là nơi ở của nữ nhân hoàng thất nhà Hán, với đám người bọn họ có sức hút trí mạng, nhưng không ngờ đám người kia lại không biết nặng nhẹ như vậy. Đem so với thái tể tộc xuất hiện nhân tài xoay chuyển tình thế, bước từ tối ra sáng một cách ngoạn mục, cuộc đấu tranh này càng lúc càng vô vọng, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của đám oan hồn bọn họ.
…. …
Không câu được con cá nào, nhưng không có nghĩa là không có thu hoạch, Vân Lang vội vội vàng vàng trở về, tá hỏa phát hiện vốn trước kia giữa đất đai Vân gia trang và Trường Môn cung còn có một khoảnh rừng ngăn cách, giờ bị đám người chăm chỉ khốn kiếp chặt sạch biến thành ruộng gai rồi, chỉ cần đi qua ruộng gai là có thể thấy thấp thoáng cung điện, nhìn một cái mà lạnh lưng.
Keng, keng, keng ~~~~
Về đại viện rung chuông gọi tất cả mọi người tới, Vân Lang nghiêm khắc cảnh cáo không cho phép ai được nghe đám dã nhân dụ dỗ mà đi về phía bắc, dù vì bất kỳ lý do gì, không được bước ra khỏi Vân gia trang tử nửa bước, nếu không cả nhà bị đuổi khỏi trang, mãi mãi không nhận lại.
Thậm chí còn hạ lệnh trồng cây ở phía bắc, cây gì cũng được, miễn là mọc nhanh, cao lớn, nhiều gai, tóm lại là phải dựng lên một bức tường đến chó cũng không cách nào chui qua được.
Đại Vương bị Vân Lang xách tai chỉ về phía bắc, dặn cả vạn lần không được đi về phía bắc.
Phía bắc sơn thanh thủy tú chẳng có cây cao lớn, chẳng có bụi cây, chỉ có bãi cỏ cao chưa tới một xích, với Đại Vương mà nói là không có chút sức hấp dẫn nào, vì thế không cần Vân Lang nói, bình thường nó cũng không tới đó.
Phạm vi của Trường Môn cung cực lớn, bởi vậy nếu không cố tình đi về phía đó kỳ thực bình thường người Vân gia thoải mái làm việc cũng sẽ không có khả năng tiếp xúc với người bên kia, cũng chẳng dám tiếp xúc với quý nhân bên đó. Nhưng vì đám dã nhân không biết sống chết kia, Vân Lang thấy cẩn thận là hơn.
Do chưa tới vụ thu hoạch, tình trạng lương thực Vân gia trang vẫn còn bấp bênh lắm, song chiêu mộ hai lão dã nhân thì vẫn dư sức, bọn họ làm tượng bùn như thật, đến râu tóc cũng rõ ràng, nhưng không làm mắt.
Một lão hán nói người bùn không chấm mắt vẫn là người bùn, chấm mắt vào sẽ thành sinh linh.
Câu này làm Vân Lang hoài nghi hai lão già là Nữ Oa chuyển thế, vì biến người bùn thành người là bản lĩnh độc môn của Nữ Oa nương nương.
Dã nhân và người khác nhau chỉ là một bộ quần áo thôi.
Hai lão hán tắm rửa sạch sẽ, mặc áo gai, đi giày cỏ, gài trẫm gỗ, ấy thế mà trông rất tiên phong đạo cốt, nhất là lúc chiều tà ngồi dưới hành lang vuốt râu nhìn phó dịch qua lại bận rộn, khác nào thế ngoại cao nhân.
Nói chung là Thái Tể rất hài lòng, bắt đầu thỉnh giáo họ cách làm tượng bùn.
Vân Lang bớt đi được một tâm sự.
Đám Lưu Bà sau nửa tháng bận rộn đã biến toàn bộ tằm trong nhà thành sợi tơ, đừng nói Vân Lang, hai người Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm tới ăn chực cũng phải há hốc mồm.
“ Sáu nghìn bốn tăm bốn mươi bảy bó tơ.” Hai tay Lưu Bà ngâm trong nước nóng lâu trắng bợt như xác chết, vẫn kiêu ngạo báo cáo thành quả với Vân Lang: “ Bên suối nước nóng cần dựng nhà, sắp mùa thu lại là vụ tằm nữa, không đợi được.”
Cho dù Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm là hai tên chủ nô từ đầu tới chân cũng không thấy lời yêu cầu của Lưu Bà có gì không ổn.
Xem ra, người có bản lĩnh thì ở thời nào cũng được tôn kính.
Vân Lang tất nhiên là đồng ý, bảo Lương Ông phân bớt thiếu niên cho Lưu Bà sai bảo, ngoài ra còn phải thuê thêm thợ mộc.
“ Nuôi một vụ tằm thôi đã kiếm lại toàn bộ đầu tư năm ngoái của ngươi rồi.” Hoắc Khứ Bệnh ghen tỵ lắm, vì thế hắn trút lên cái bánh oa khôi lớn:
“ Năm ngoái Vân tư mã đầu tư bao nhiêu?” Lý Cảm hiếu kỳ hỏi:
“ Chỉ có khẩu lương và một bộ quần áo thôi.”
“ Kiếm vậy sao?” Lý Cảm nhảy dựng dậy, nhà hắn cũng có nô lệ, hắn biết, có thành quả này phải huy động hết nô lệ trong nhà vương hầu mới làm ra được: