Vân Lang bắt chước một vị quân sư nào đó, phe phẩy cái quạt lông ngan trắng muốt mới làm, y chỉ nghe chứ không thèm bình luận, Lưu Bà chắc gì đã hơn được nô phó nhà họ, vấn đề là Vân Lang coi họ là người, để họ phát huy bản lĩnh, nếu không như Trác Cơ, có Lương Ông đấy, rốt cuộc không dùng, khiến sắt trong nhà làm ra ngày càng tệ.
Lý Cảm vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ phát tài:” Nhà ta có không ít ruộng dâu, về bảo mẫu thân ta tụ tập phó phụ trong nhà lại, chuyên môn nuôi tằm.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nhạo:” Ngươi có một quản sự giỏi như thế không? Phó phụ trong đại gia tộc có được mấy ai như vậy? Chớ nói phó phụ, nam phó chỉ vâng vâng dạ dạ, trước mặt chủ nhân không dám thở mạnh, đến khi đề bạt lên, chuyện đầu tiên làm lại là đi khinh nhục những phó nhân nhược tiểu hơn họ. Bọn chúng làm được gì?”
“ Vậy Vân tư mã đã làm gì?”
Vân Lang ung dung mỉm cười như Gia Cát Lượng, dùng quạt lông chỉ mặt Lý Cảm:” Không gì ngoài thuật Hoàng Lão thôi.”
“ Thuật Hoàng Lão à? Đã quá thời rồi, bây giờ bệ hạ đang muốn thi hành Nho thuật.”
“ Vậy Lý Cảm ngươi nói cho ta xem Nho thuật là cái gì?”
Lý Cảm nhìn bầu trời nửa ngày không rặn ra nổi một chữ, quay sang Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi có biết không?”
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:” Năm ngoái Đổng Trọng Thư tiến cung giảng giải nho thuật cho bệ hạ, ta cũng tới nghe, nghe một lúc thấy vô vị nên chạy đi.”
Vân Lang đặt quạt xuống, nói:” Nhân nghĩa lễ trí tín chính là nho, đó là năm loại phẩm tính tốt đẹp mà Nho gia hi vọng mỗi người đều có, người mang năm loại mỹ đức này mà không hiển lộ ra ngoài được họ gọi là quân tử. Mục đích của nho gia là cải tạo mỗi người trong thiên hạ thành quân tử, như thế xã hội trở nên trật tự có trên có dưới, ai nấy làm đúng phận sự của mình.”
Chỉ cần nhìn hai tên kia quay sang tập trung ăn uống là biết phí nước bọt rồi, mà nói thật, thứ này Vân Lang chỉ hiểu rất nửa vời.
Học vấn là gì, chính là cứ vô tình nói ra những lời người ta không hiểu, lâu dần người ta sẽ tránh xa ngươi, đồng thời coi ngươi là cao nhân.
Ba hoa với hai tên dốt nát này thì được chứ gặp phải người có học vấn thực sự mà nói linh tinh, người ta vặn một câu "đạo là gì?", nếu ngươi ú á ú ớ chỉ càng khiến người ta khinh bỉ.
Vì thế Vân Lang tìm Thái Tể bù đắp kiến thức, đừng coi thường ông ta, Thái Tể không chỉ rành 100 cách tự sát, kiến thức ông ta cũng rất rộng, chỉ là tư tưởng rất cực đoan. Ông ta tự nhận mình thuộc Pháp gia nên các nhà khác bị ông ta ra sức mới móc sơ hở để dè bỉu miệt thị, bởi thế học ông ta thì phải biết chắt lọc.
Đàn hươu của Vân gia chạy rầm rập trên đồng hoang đầy cỏ tranh cao kín người, Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm cưỡi ngựa ở phía sau truy đuổi, thi thoảng dương cung bắn tên không mũi làm đàn hươu ngã nghiêng ngả.
Con hươu cái không tham dự hoạt động này, nó nép mình bên Đại Vương, hưởng thụ lại vuốt ve thô bạo của hổ.
Nó lại có thai rồi, cái con này từ khi được Vân gia nuôi không phải lo cái ăn nữa, nó chửa rõ chăm chỉ, cứ như lấy đó làm chuyên môn. Đại Vương hình như biết thế nên móng chỉ đặt lên cổ con hươu, móng vuốt cũng không xòe ra, nếu không chỉ dùng lực một phát là xé toạc cái cổ ngon lành rồi.
Một con thích ngược đãi, một con thì bị ngược đãi, ở bên nhau vô cùng hài hòa.
“ Vân tư mã, hươu nhà ngài khó bắt quá.” Lý Cảm nhảy từ chiến mã xuống, lau mồ hôi nói:
“ Ta cứ muốn ăn thịt hươu là phái Đại Vương đi bắt, lâu dần bọn chúng cũng thành tinh, học được kỹ xảo bỏ trốn.” Vân Lang chép miệng, cái này là tự làm tự chịu:
Hoắc Khứ Bệnh không quan tâm, hắn chỉ muốn ăn thịt hươu thôi, thấy đàn hươu đã về chuồng bên cạnh đại môn, xoa xoa tay:” Để ta đi bắt một con thật béo.”
Vân Lang ngăn lại:” Không được, chỉ cần đàn hươu thoát khỏi sự truy sát, chạy được về chuồng là được sống.”
“ Ngươi còn nói lý với cả hươu à?” Hoắc Khứ Bệnh mắt mở thật to:
“ Vì sao không? Hươu nhà ta đa phần là chúng tự chạy tới, chuồng hươu là nơi an toàn mà ta vạch ra cho chúng, chỉ cần ở trong đó sẽ không ai làm hại chúng, ngay cả mùa đông vừa rồi đói kém, cũng không ai được phép vào chuồng hươu bắt con nào.” Vân Lang nói rất dứt khoát, chuyện này không thương lượng:
“ Ngươi điên rồi, ta không cần biết thế nào tối nay ta cũng phải ăn thịt hươu ...” Hoắc Khứ Bệnh bực lắm, đang lải nhải thì thấy Vân Lang và Lý Cảm đã thì thầm đi xa, trong khi ngựa của mình cứ đứng im, té ra Đại Vương đang bám vào cổ ngựa nhe răng nanh dọa con vật tội nghiệp:
Chiến mã sớm quen Đại Vương rồi nên không tới mức sợ chết khiếp, nhưng đứng im không dám nhúc nhích.
Hoắc Khứ Bệnh bực mình ấn đầu Đại Vương xuống ra roi chiến mã thừa cơ hí vang chạy đi.
Đại Vương rất tức giận, tát ngã con hươu cái sán tới nịnh bợ, rống lớn đuổi theo.
“ Ba vị tiểu tướng quân phóng ngựa trên quan đạo, làm nô gia sợ chết mất.” Ba người vừa phóng ra đường lớn thì bắt gặp cái một xe ngựa, có mỹ nhân thò đầu ra ngoài nhìn ba thiếu niên anh vũ xuất chúng khé trách.
Mỹ nhân thì đúng là mỹ nhân, nhưng không phân biệt được mỹ nam hay mỹ nữ.
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, Lý Cảm thì chắp tay:” Thì ra Đổng Quân ở trước mặt, chúng tôi càn rỡ rồi.”
Mỹ nhân che miệng cười:” Cổ đạo hoang dã buồn chán, không ngờ gặp được ba vị tiểu tướng quân, không bằng lên xe nắm tay cùng đi, chẳng phải vui sao? Lên đây đi, chỗ nô gia có thứ bánh mà các vị thường ngày không thấy được đâu.”
Nghe hắn nói thế, Vân Lang, Lý Cảm đồng loạt rùng mình, tên vương bát khốn kiếp này giữa thanh thiên bạch nhật dám mời người khác cùng mình hoang dâm.
Hoắc Khứ Bệnh cười gằn:” Xem ra ba huynh đệ bọn ta còn chưa đủ với Đổng quân, thêm một huynh đệ nữa nhé.”
Nói rồi hú dài một tiếng, Đại Vương từ trong bãi cỏ lao vọt ra, gầm lên một tiếng dữ dội.
Gào ùm ~~~~~~~~~~~~
Con ngựa kéo xe kinh hoàng hí một tiếng chồm lên một cái lao đi như điên dại, trong xe truyền tới tiếng la hét eo éo của Đồng Quân, tên này cả lúc hoảng sợ cũng khiến người ta sởn gai ốc.
Lý Cảm phất ống tay áo xua bụi trước mắt, nhăn mặt nói:” Tên đó sợ phọt ra rồi, thối quá.”
Hoắc Khứ Bệnh nhổ phẹt một bãi nước nói:” Làm sao có loại ghê tởm như thế?”
Lý Cảm suỵt một tiếng:” Cẩn thận người ta đi tìm Đậu thái chủ mách tội đấy.”
“ Ta sợ chắc.” Hoắc Khứ Bệnh khinh bỉ:” Không coi ai ra gì nữa rồi, Đậu thái chủ dám phái thứ này tới Trường Môn Cung.”
“ Đậu thái chủ?” Vân Lang không biết người này là ai, song dòng dõi Đậu thị Bắc Chu thì ghê gớm rồi, đó là gia tộc nghìn năm, hoàng thái hậu là người Đậu thị, mà sau này lão bà của Đường Cao Tổ Lý Uyên cũng là người nhà họ:
“ Chính là Quán Đào Đại Trưởng công chúa.”
Nói vậy là Vân Lang biết người tên Đổng Quân kia là ai, chính là tình nhân trẻ của Quán Đào công chúa mà Bình Tẩu từng kể, ngạc nhiên hỏi:” Đó chẳng phải là lãnh cung à, vì sao Đổng Quân được tới đó?”
“ Sao không tới được, có ai cấm đâu, nếu ngươi thích có thể qua đó mà chơi, chẳng qua trước kia Thượng Lâm Uyển bị cấm bế, giờ bệ hạ đã giải cấm cho nên ra vào thuận tiện hơn thôi.”
Lý Cảm lại gật gù:” Tất nhiên rất nhiều người kỵ húy tránh xa nơi đó, thế nên từ lãnh cung này của Vân tư mã rất chuẩn. “
Vân Lang nghe mới biết, té ra thời đó thậm chí còn chưa có cả khái niệm lãnh cung, thế nên Trường Môn Cung tất nhiên không phải lãnh cung rồi.
“ Được rồi, các ngươi chớ đem câu này truyền ra ngoài.” Vân Lang cười méo miệng, kiến thức trước thời đại đã hại y rồi, tự dọa bản thân một phen, tuy vậy rất có thể từ lãnh cung từ Trần A Kiều mà ra, chuyển chủ đề: “ Hôm qua tha thả cái lồng tại khúc sông kia, không biết hôm nay có thú hoạch không.”
“ Đi thì biết.” Hoắc Khứ Bệnh thúc ngựa mà nó không đi, đưa mắt nhìn thấy Đại Vương đang ngồi bên đường liếm mép nhìn chằm chằm con ngựa của mình, lòng tức lắm:” Vân Lang, ngươi không quản huynh đệ của ngươi đi, vài lần thế này chiến mã của ta phế mất.”
“ Ai bảo ngươi gọi nó tới.” Vân Lang cười lớn, chẳng hiểu sao Đại Vương rất thích trêu Hoắc Khứ Bệnh: