Vị Thủy vào mùa đông mới trong được một chút, chứ bây giờ, căn bản là bát súp vàng, nước chảy
Còn chưa tới nơi thả lồng đã có hai dã nhân chui ra, vẫn là dã nhân một già một trẻ, từ xa đã vẫy tay:” Tiểu lang quân, tiểu lang quân, lồng ngài thả có cá rồi.”
Vân Lang xuống ngựa, ném cương cho dã nhân:” Kiếm chỗ sạch sẽ, tắm rửa sạch sẽ cho ta.”
Dã nhân rối rít nhận lấy dây cương, nhưng nơm nớp nhìn hai người mặc quân phục Vũ Lâm quân.
Hoắc Khứ Bệnh cũng rời chiến mã:” Chăm sóc cho tốt.”
Lý Cảm đã chuẩn bị rút đao, thấy hai người kia không giết người, nên thôi, nhảy xuống ngựa đe dọa:” Mất một sợi lông lột da các ngươi.”
Dã nhân trẻ rối rít vâng dạ, cao hứng dẫn ba con ngựa tới dòng suối dưới bóng cây, nước tuy hơi cạn, song lại rất trong.
“ Này, sao không giết bọn chúng?” Lý Cảm vội vàng xuống bãi sông hỏi hai người kia:
“ Giết chúng làm gì, để chúng sống còn giúp nuôi ngựa, sau này bớt làm mấy việc vô vị đi.” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu:
Vân Lang đang ra sức kéo lồng, nhìn hai tên khốn kiếp chỉ biết đứng nhìn:” Mù mắt chó rồi à, không thấy thượng quan đang làm việc sao?”
Hai người nhe răng cười chạy tới giúp sức.
Lồng dài tới bốn mét, trong rộng ngoài hẹp, cá tham ăn chui vào ăn mồi thì đừng hòng ra được, lồng rất nặng, cả ba phải hợp sức mới kéo lên được.
Vân Lang nhìn cá trê đen và cá quả quấy đuôi đầy lồng, có một con cá quả hung dữ còn cắn đôi con cá trê, hài lòng lắm:” Không tệ tí nào.”
“ Tối ăn con này, trông có vẻ hung dữ.” Hoắc Khứ Bệnh là thế, thú cưng thì thích hổ của Vân Lang, chiến mã thích loại dữ nhất, ăn cũng ăn con khỏe nhất, đoán chừng sau này lấy lão bà cũng theo xu hướng đó:
“ Vậy ngươi trông cho kỹ, con này trên bờ cũng chạy được, đừng để nó về nước.” Vân Lang dốc một đầu lồng, đổ ào ào cá ra đất:
Hoắc Khứ Bệnh hứng thú nhìn con cá quả quẫy trường trên cát, tán thưởng:” Con này có thể gọi là mãnh tốt, tới đất chết mà vẫn nỗ lực cầu sinh, không bằng thành toàn cho nó đi.”
Lý Cảm rút một mũi tên đâm xuyên đầu con cá, thế là hết đường chạy:” Hai quân đối trận, chờ mang lòng dạ phụ nhân.”
Hoắc Khứ Bệnh cãi lại:” Trên đời ít dũng sĩ, phải biết quý trọng.”
Vân Lang không thèm quan tâm tới hai tên thần kinh cãi nhau cái gì, cá chạch mập mạp dài nửa mét thế này hiếm có, đem nấu đậu hũ hoặc rán đều cực phẩm, có món ngon này, không thèm để ý tới con cá quả nữa.
Gọi dã nhân đang rửa đít ngựa tới, bảo hắn vác cả lồng lẫn cá về Vân gia trang, con cá trê bị cắn vỡ đầu thì thưởng cho họ.
Về tới trang rồi Lý Cảm nhìn Lương Ông cho hai dã nhân một bát kê, chép miệng:” Dễ sai bảo.”
“ Thế nên ta tính rồi, một khi lập quân công, xin bệ hạ mảnh đất phía nam Vân gia trang, nơi này đúng là đất thần tiên.” Hoắc Khứ Bệnh khoe chí hướng của mình:
Lý Cảm nhín bốn bề hoang dã, Vân gia trang thì nhà cửa lộn xộn, xa gần chẳng có lấy cảnh đẹp để nhìn, bĩu môi:” Cứ tiếp tục khoác lác đi.”
“ Hừ, ngươi thì biết cái gì, chỉ riêng mùa đông có rau xanh ăn, tối ngủ trong nhà không cần đốt lửa đã đủ rồi.” Hoắc Khứ Bệnh khinh bỉ lại:
Lý Cảm miệng không nói ra, lòng thầm nghĩ tới mùa đông đến ở thử, nếu đúng thật có khí cũng xin mảnh đất, nhưng mà ở phía đông, cách tên Hoắc mồm to này xa ra một chút.
Trong một vài chuyện, sự kiên nhẫn của Vân Lang cực tốt, thế nên y đợi đến khi ba người ăn uống thỏa thuê rồi mới pha một ấm trà, nghe ngóng chuyện về giới quý tộc nhà Hán.
Dù sao hôm nay gặp phải cái tên Đồng Quân kia khiến y chấn động lớn, giữa đường lớn đưa ra lời mời ướt át ba thiếu niên lên xe đi cùng, Vân Lang quả quyết người bình thường không làm thế.
“ Người ta thông minh lắm đấy, trong ba người chúng ta kỳ thực người ta chỉ nhìn trúng Lão Hoắc thôi, hi vọng quyến rũ được hắn, một là có thể nịnh nọt Đậu thái chủ, hai là có thể khiến cho hoàng hậu mất mặt.” Lý Cảm tỏ vẻ am hiểu giải thích cho Vân Lang:” Mẫu thân hắn là người bán châu ở Dương Lăng, một ngày Đậu thái chủ nhìn trúng hạt châu trong hiệu, bảo mang tới phủ, thế là hắn tới phủ Đậu thái chủ, đi một lần năm năm mới về. Hai người này xưng hô mẫu tử, kiểu mẫu tử gì thì tư mã chắc hiểu.”
Vân Lang gật đầu, rùng mình một cái:” Không ai quản à?”
“ Trước kia Đậu thái hậu còn, không ai dám quản, bây giờ quản rồi sẽ khiến người ta nghĩ tới phế hậu, đó là tâm bệnh của bệ hạ, càng không ai dám quản nữa, nên ai cũng giả câm giả điếc.”
Hoắc Khứ Bệnh không hứng thú bàn tán loại chuyện này, kiếm cuốn sách theo thói quen ngồi bên cửa sổ xem sách, sau đó bị cảnh Sửu Dung lau mồ hôi cho Trử Lang thu hút.
Khi thấy nha đầu béo tròn nhón chân hôn nhanh lên má Trử Lang rồi ôm mặt chạy mất, còn thiếu niên kia đứng gãi đầu ngượng ngùng liền mỉm cười.
Thích Vân gia chính là ở chỗ này, mỗi người ở đây đều sống động, không giống nô phó trong nhà hắn, nhìn bộ dạng người không ra người chỉ muốn co chân đá cho một phát.
Nhìn hai tên thì thầm to nhỏ chuyện riêng tư của người ta, thi thoảng còn người bỉ ổi, bộ dạng tiểu nhân rất chướng mắt, Hoắc Khứ Bệnh bỏ sách xuống, mang ống tên đi kiếm chỗ vắng người luyện tiễn thuật.
Chỗ nào thanh tịnh nhất Vân gia trang?
Chính là phía bắc, nơi tiếp giáp với Trường Môn cung.
Nơi này mặt đất chỉ có cỏ xanh mọc thấp lẻ tè, bảy tám đứa bé đang xua đàn ngan kiếm ăn trên mặt đất.
Hoắc Khứ Bệnh bố trí bia bắn, chuyên môn chọn một cây đại thụ rậm rạp lá để làm chỗ che nắng, kéo một bên tay áo xuống, để trần nửa thân trên, nhắm mắt lại cảm thụ hướng gió.
Khi gió vừa mới ngừng, chớp mắt rút cung lắp tên bắn vút đi như gió, động tác liền mạch tự nhiên như hơi thơ.
Phập.
Mỗi tên đen xé gió bay qua khoảng cách dài, bắn rúng bia ngắm.
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, thiết vũ tiễn quá nặng, cung của hắn không đủ lực, tên bắn đi tốc độ chậm, sát thương không đủ, hơn nữa gây hại cho cho cánh cung, dù đây là thiết vũ tiễn mà hắn yêu cầu Lương Ông làm nhẹ đi rồi, xem ra vẫn phải giảm trọng lượng hơn nữa.
Vân Lang cũng tới bên này, nhìn đám gả trống khắp nơi mà thương cảm, phụ nhân trong nhà bị đám thương nhân bất lương lừa mất rồi.
Đã thế lại còn đàn ngan có vẻ giống thú hoang hơn vật nuôi, ngan nuôi nhà ai lại có thể vỗ cánh bay được, lại còn bay xa tới ba trăm mét.
Thực ra Vân Lang càng muốn nuôi vịt, ai ngờ rằng chỉ có hai vùng Ngô Việt là có vịt chứ, vịt thích hợp nuôi ở Quan Trung vẫn chưa được thuần hóa, ở đây chỉ có thứ vịt gọi là vịt trời, nuôi đến lớn nó vỗ cánh bay mất.
Cảnh tượng gần trăm con gà trống đuổi theo chục con gà mái thật thảm vô cùng, Vân Lang quyết định kiếm thêm ít gà mái, còn đám gà trống đã nuôi nửa năm thì chén thôi, hoặc là làm thịt gà khô cũng là lựa chọn tốt.
Hoắc Khứ Bệnh vẫy tay gọi Vân Lang:” Tên vẫn còn nặng lắm.”
Vân Lang thong thả đi tới:” Tên cán gỗ đang dùng tốt, sao chuyển sang tên cán sắt, tự gây phiền toái cho bản thân còn kêu ca, Đổi tên thì nên đổi luôn cả cung đi chứ, cắm đầu cái nọ vào thân cái kia thì ra gì?”
“ Đại hoàng cung cần sức quá lớn, cho dù ta miễn cưỡng kéo được cũng không còn sức tác chiến.” Hoắc Khứ Bệnh cắm cung vào ống:” Ta cần một thứ có thể bắn thật xa, sát thương cao, ít tốn sức.”
Vân Lang cầm quạt lông chỉ lên trời:” Vậy ngươi phải sống cho tốt, ngày đêm cầu xin ông ta, đợi khi nào đủ thành tâm sẽ có.”
Hoắc Khứ Bệnh bật cười:” Ngươi không giải quyết được sao?”
Vân Lang cầm lấy cung của hắn, kéo thử: “ Muốn giải quyết được vấn đề này thì trước tiên ngươi phải hiểu cung là gì đã, về cơ bản thì nó là một cơ quan trữ lực, đem sức chúng ta kéo cung cất giữ trong cánh cung, sau đó khi cần dùng thì bộc phát. Hiểu cơ chế của nó rồi mới tính tới cách giải quyết, ngươi thấy phải làm sao?”
Hoắc Khứ Bệnh được dẫn dắt là hiểu ngay:” Phải làm thế nào để dùng ít sức mà tích trữ được nhiều lực để dùng.”
“ Đúng rồi, những thứ như thế ở trong cuộc sống nhiều lắm, ví như ròng rọc kéo nước giếng vậy, bố trí thêm cơ quan giúp chúng ta kéo cung nhẹ nhàng hơn.”
Hoắc Khứ Bệnh gật gù, lấy lại cung trong tay Vân Lang rồi ngồi xuống bãi cỏ cầm nó nhìn chăm chăm nghĩ cách cải tạo cái cung của mình.