“ Á á á ...” Tiếng thét thảm thiết đột nhiên từ phía ruộng gai truyền tới:
“ Dắt gà đi chỗ khác, mấy đứa kia nữa, đuổi ngan về nhà ngay.” Vân Lang phản ứng cực nhanh, vội vàng quát đám trẻ con, sau đó cùng Hoắc Khứ Bệnh tức tốc chạy về phía phát ra tiếng hét:
Gạt cây gai sang một bên, chỉ thấy một dã nhân đang ra sức chạy về phía Vân gia, sau lưng hắn là hơn mười võ sĩ cưỡi ngựa, cầm đủ các loại vũ khí, hưng phấn la hét. Đổng Quân cũng ở trong đó, tay dương cung, nhắm vào dã nhân mà bắn.
Cung của Đổng Quân là nhuyễn cung, loại cung này chỉ thích hợp giết thỏ, nhưng tiễn pháp của tên yêu nhân đó lại chính xác kinh người.
Dây cung bật lên, lưng dã nhân trúng thêm mũi tên, hét tiếng nữa, chạy càng nhanh.
“ Không phải phó nhân nhà ngươi chứ?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi:
Vân Lang lắc đầu: “ Không phải, kẻ này tự tìm đường chết, không trách ai được.”
“ Ngươi biết hắn à?”
“ Từng vác than tới nhà ta đổi, không biết làm sao lại dây dưa với cung nữ, ta nhờ người khuyên rồi, xem ra hắn không nghe.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy dã nhân lại trúng một tên vào đùi, lắc đầu:” Hắn xong rồi.”
Lúc này tên dã nhân đã bị đám võ sĩ ném thừng ra tròng vào cổ, đắc ý hú hét kéo đi.
“ Hai vị lang quân hôm nay không định dùng hổ dọa nô gia chứ.” Đổng Quân phát hiện hai người họ, háy mắt tủm tỉm cười nói:
Vân Lang không muốn dính dáng vào chuyện vô vị, đứng lên chắp tay:” Vừa rồi nghe có người kêu thét, còn tưởng có ác nhân xâm nhập, không ngờ là Đổng Quân xử trí hạ nhân, đã không có chuyện gì, vậy tại hạ xin cáo lui.”
Đổng Quân nghe Vân Lang nói, mắt lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh cười duyên:” Chẳng lẽ phó dịch này chẳng phải người Vân gia?”
Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng đứng đó không lên tiếng.
“ Nam tử thành niên ở Vân gia chỉ có một lão phó thôi, còn lại đều là phụ nhân trẻ nhỏ thu nạp năm ngoái, người này phạm cung cấm, Đổng Quân xử lý là được, chớ liên lụy Vân gia ta.” Vân Lang ngữ điệu mềm mỏng nhưng rất dứt khoát:
“ Vậy nếu ta nhất định nói đây là phó dịch của Vân gia trang thì sao?” Đổng Quân tủm tỉm cười:
“ Trung đại phu Trương Thang ở Đình úy phủ nắm rõ nhân thủ Vân gia trong lòng bàn tay.” Vân Lang nói xong gật đầu coi như chào hỏi cùng Hoắc Khứ Bệnh rời đi:
Dù Đổng Quân có được Quán Đào ân sủng cũng không dám trêu chọc vào Trương Thang, thấy hai ngươi kia đi rồi, cố tình giận dữ rít lên:” Đánh gãy chân tay hắn, dùng búa đập vỡ tim.”
Vân Lang đi một mạch không quay đầu.
Trường Môn cung là sự tồn tại kỳ quái bậc nhất ở Đại Hán.
Tòa cung điện này vốn thuộc về Quán Đào công chúa, mười bốn năm trước bà ta tặng cho hoàng đế, bây giờ hoàng đế lại dùng nó để giam lỏng nữ nhi Trần A Kiều của bà ta.
Trên đời này nhiều chuyện tréo ngoe tức cười như vậy đấy.
Nay Quán Đạo lại phái một tên yêu nhân tới chỗ khuê nữ tịch mịch không biết có mục đích gì, nhưng khó làm người ta không liên tưởng tới chuyện không hay ho gì. Vân Lang đôi lúc cũng thông cảm cho đám huân quý hoang dâm ở thời đại này, ở cái thời đại ngoại trừ xem ca vũ ra thì không có biện pháp giáo trí nào khác này, tất nhiên con người ta tìm tới sắc dục.
Thiếu thốn sinh hoạt tinh thần, dẫn tới nhục dục hoành hành là quá trình tất yếu.
Rồi một khi quá sa đà vào một thứ nào đó, tạo thành sự biến dạng, hoàng đế thích nam sủng, công chúa già thích thiếu niên tuấn tú đâu phải lạ gì.
Bóng đêm mênh mông, chỉ có lác đác vài chỗ còn sáng đèn, còn lại bóng đêm thống trị tất cả.
Nửa đêm canh bà rồi mà Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm cùng với Thái Tể vẫn tinh thần dư dật.
“ Ngũ bính.”
“ Ăn.”
“ Cái gì thế này, loại bài này mà cũng đánh ra à?” Lý Cảm nhìn Hoắc Khứ Bệnh ra bài mà sôi máu:
“ Ù!” Thái Tể mặt lạnh tanh đẩy đổ đống bài trước mặt:
Lý Cảm nhìn đống tiền chất cao trước mặt Vân Lang, cười nịnh:” Tư mã, cho vay một ít.”
Lên chiến trường không có phụ tử, ở sới bạc chớ nhắc tới huynh đệ, Vân Lang từ chối thẳng thừng:” Đánh bài vay tiền không lành.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy Lý Cảm nhìn sang mình, kéo vội đống tiền ít ỏi vào lòng:” Ta sắp hết rồi.”
Lý Cảm không quen Thái Tể, thêm vào bộ mặt người chết của ông ta làm hắn không dám mở mồm, cuối cùng đành cười với Tiểu Trùng ở bên đợi hầu hạ:” Tiểu Trùng, tư mã nhất định hay cho tiền ngươi đúng không, cho ta vay, lần sau trả gấp bội.”
Hoắc Khứ Bệnh chướng mắt:” Hết tiền thì thôi, lại còn vay nha hoàn, ngươi có biết xấu hổ không?”
Lý Cảm hơi xấu hổ thật, gãi đầu:” Ta muốn chơi tiếp.”
Thái Tể gom tiền đồng, đĩnh bạc, lá vàng vào cái hộp gỗ, sau đó chẳng nói chẳng rằng cứ thế ôm hộp bỏ đi.
“ Tiên sinh dạy học nhà ngươi từng bị hủ hình à?” Hoắc Khứ Bệnh đợi Thái Tể đi xa rồi mới hỏi nhỏ:
Vân Lang hơi giật mình, không ngờ tên này tinh vậy, cất mạt chược làm bằng trúc vào hộp, trong thoáng chốc đã có câu trả lời, làm ra vẻ thản nhiên đáp:” Nếu không phải chịu đại sỉ nhục, một người đọc sách làm gì có chuyện mai danh ẩn tính tới chỗ hẻo lánh này dạy học.”
Hoắc Khứ Bệnh thấy thế cũng hợp lý:” Rốt cuộc có lai lịch gì thế, nghe ông ấy giảng bài còn hay hơn cả tiên sinh của ta.”
Không hơn mới là lạ, tiên sinh bình thường làm gì có tư cách so với Thái Tể của Thủy Hoàng Đế, Vân Lang thở dài:” Có một nhân vật lợi hại chịu tới giúp là may mắn rồi, ta đâu như hầu phủ ngươi, làm sao dám hỏi lai lịch người ta.”
Vân Lang từ lâu đã lập kế hoạch để Thái Tể và Đại Vương có thể công khai xuất hiện trước mặt mọi người, đây là một loại sách lược, hòa nhập vào đám đông mới chính là cách che dấu tốt nhất.
Câu đại ẩn vu thị rất có lý.
Khi trời sáng Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm luyến tiếc rời Vân gia, hôm nay mà không về quân doanh trực, Công Tôn Ngao sẽ lột da.
Đường về doanh đi qua Trường Môn cung, bọn họ thấy cái cọc ngoài cung buộc một cỗ thi thể, tứ chi bị bẻ gãy ngoặt ra sau, bị thừng cố định vào cột. Một cái gậy gỗ cắm đúng ngực trái, xem chừng chết rất thê thảm.
Hai người thúc chiến mã phóng qua, kinh động đám ruồi nhặng đậu trên thi thể, chúng bay ù ù như đám mây đen, song chết chóc với bọn họ mà nói quá quen thuộc, chẳng buồn liếc nhìn một cái.
....
Trương Thang lại tới Vân gia trang thị sát hoa màu.
Cây vừng đã nở hoa nhỏ tím nhạt, trong vài ngày tới sẽ kết nụ, rau cải dầu nở hoa khắp mọi nơi, cả triền núi như tấm thảm hoa vàng.
Dưa hấu đã to bằng hạch đào, hạch đào cao được hai xích, còn cà rốt, Trương Thanh đã ăn ba củ.
Vân Lang nhẫn tâm bóc một lớp lá bắp cải non đưa Trương Thang:” Đại phu thử đi, loại rau mới này được lắm.”
Trương Thang cuộn lá bắp cải cho vào miệng nhai nát, gật gù:” Ngọt mát, vị khá đấy, ở đâu ra thế?”
“ Có được một ít lẫn vào trong số hạt giống mà đại phu đưa tới, chỉ mọc được mười sáu cây thôi.” Vân Lang rất thích đống hạt giống Trương Thang mang tới, đem trồng như mua vé số vậy, chẳng biết có điều bất ngờ gì:
Trương Thang cảm thán:” Đây đúng là ân điển của trời cao, hãy trông coi những thứ này cho tốt, dù không làm quan cũng đủ lưu danh sử sách.”
“ Hạ quan chẳng quan tâm, từng một lần cửu tử nhất sinh, giờ bình an sống hết đời là may mắn.” Vân Lang vui vẻ đi trước dẫn đường:” Trong số hạt giống ngài mang tới, còn có một loại bảo bối nữa, chúng ta đi xem.”
(*) Trương Thang làm đình úy, đây là chức vị thuộc cửu khanh, chỉ đứng dưới tam công, địa vị cực lớn, đại phu là tước vị.