Trương Thang nhíu mày, ti nông tự bỏ sót một thứ còn có thể thông cảm, hai thứ thì thất chức rồi, thấy Vân Lang đứng bên khóm hành thì xua tay:” Hành không tính.”
Vân Lang chỉ chờ có thế thôi, hành không tính, tức là hành tây cũng không tính rồi, khỏi phải nộp lên.
“ Vân tư mã, sao lại trồng nhiều rau cải dầu như vậy, lúa mạch cũng quá nhiều, tại sao không trồng thêm kê?”
“ Hạ quan đợi thu hoạch lúa mạch xong mới trồng kê.”
Trương Thang mắt sáng lên, trầm giọng hỏi:” Hai vụ được sao?”
“ Thì phải thử mới biết.”
“ Nếu như thành công, thế nào cũng dương danh thiên hạ.”
Hôm nay ông ta nói câu này tới lần thứ hai rồi, Vân Lang lại chẳng ngốc, chắp tay:” Đại phu có thể nói một câu thật lòng không, những chuyện hạ quan làm ở đây đều không qua mắt ngài.”
Trương Thang nhìn về phía Trường Môn cung:” Luôn có những kẻ gian nịnh làm thiên hạ không yên.”
Vân Lang gật đầu, chắp tay coi như cảm tạ rồi khẽ thở dài.
Vẻ đạm bạc của Vân Lang khiến mặt Trương Thang phải đỏ lên, xương hàm bành ra, có những kẻ tiểu nhân làm công thần lòng nguội lạnh, mất cả tín nhiệm vào hoàng đế rồi.
Cái gọi là ưng khuyển của hoàng đế, tất nhiên làm những việc hoàng đế không thể làm, nghĩ thay hoàng đế những việc không nghĩ tới, đem toàn bộ những việc ảnh hưởng tới an toàn và danh dự của hoàng đế diệt trừ.
Một khi có kẻ bị ưng khuyển cho là gian nịnh, kết cục đã định sẵn.
“ Nghe nói năm nay ngươi ươm tằm được hơn bảy nghìn cuộn.”
“ Đúng là có chuyện đó, việc cần chuyên môn hãy để người có chuyên môn làm, nay sắp thu hoạch, đại phu muốn đi xem không?” Vân Lang không định che giấu:
Trương Thang rất thích thái độ thẳng thắn của Vân Lang:” Phải đi xem chứ, cả nông trang lớn thế này, vẻn vẹn một năm từ không hóa có, để xem người có chuyên môn làm việc thế nào, câu này thật mới mẻ, đúng trọng điểm, bản quan sẽ nhớ, lần sau đem dùng.”
Hai người vừa nói cười vừa đi qua một ruộng củ cải đường, Vân Lang không nói thứ này ăn được củ, chỉ nói lá có thể ăn như rau, nhưng không ngon bằng bắp cải, Trương Thang bứt lá thử qua, đúng là thế thật, không ngon, ông ta không để ý nữa.
Câu dây Vân gia còn non, chưa ra được mấy lá, nên phụ nhân phải mang những cái móc câu đi xa hái lá dâu hoang.
Xe trâu chở đầy lá, Vân Lang và Trương Thang nhường đường cho xe đi, Trương Thang nhìn năm chiếc xe toàn lá dâu non, hài lòng:” Lần này nuôi nhiều lắm sao?”
“ Quản sự nói có thể làm ra một vạn bó tơ.” Vân Lang cười:
“ Cái cần tin nên tin, cái không nên tin thì phải tận mắt nhìn, thiên hạ chưa ai nuôi tằm quy mô lớn như vậy.” Trương Thang xua tay, chuyện này nghe thôi đã thấy đủ hoang đường, đây chẳng những là điều chưa bao giờ thấy, mà còn chưa bao giờ nghe nói, thậm chí tưởng tượng cũng không có:
Phòng tằm của Vân gia rất lớn, cũng rất đơn giản, một đám trẻ con vẫn đang trát vữa vào khe hở giữa những viên gạch ở phòng tằm còn đang làm dang dở.
Gạch đen đan xen khe trắng, tạo thành ý cảnh tranh thủy mặc, xa xa nhìn lại rất đẹp, chỉ là vẫn còn thưa thớt lắm, chưa có quy mô mà Vân Lang muốn.
Phòng tằm hai cửa sổ đối xứng trước sau, được dán vải sa đen bọc lấy tránh bụi, che đi đại bộ phận ánh mặt trời, song không khí lưu thông mát mẻ, trong phòng hơi tối, tiếng tằm ăn lá nghe như gió xuân rào rào rơi xuống mặt đất.
Lưu Bà đứng ở cửa, đưa cho hai người bộ áo gai sạch sẽ, đeo vào thứ che miệng kỳ quái, Trương Thang thấy Vân Lang mặc rồi nên không nói gì làm theo. Lưu Bà đi dọc khung gỗ đặt nong tằm lớn, giải thích:” Chỉ năm ngày nữa tằm sẽ ngừng ăn.”
Trương Thang quay đầu bốn phía nhìn nong tằm nhiều vô số kể, cảm tưởng hoa cả mắt, đây đúng là cảnh tượng trong mơ cũng không có, bất giác hỏi:” Có phải sẽ làm ra được một vạn bó tơ?”
Lưu Bà thi lễ:” Bẩm quan gia, chỉ nhiều hơn chứ không kém, bà tử nhận ra, tằm trong nhà thường là lớn hơn tằm ngoài kia, nên cũng nhả ra nhiều tơ hơn.”
Trương Thang nhìn phó phụ làm việc trong phòng tằm đều ăn mặc giống nhau, lại hỏi:” Tại sao phải ăn mặc thế này?”
“ Vì tằm con khó nuôi lắm, chăm không tốt một chút là chết cả nong, không chịu được bẩn, không chịu được mùi lạ ...”
Nghe một bà tử thao thao bất tuyệt nói chuyện mà Trương Thang không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, nghe xong mới bảo:” Đúng là người có chuyên môn.”
Tới đây thì ông ta đã chắc chắn Vân gia trang có thể làm ra vạn bó tơ rồi.
Rời phòng tằm, thay áo, vừa vặn nhìn thấy đám trẻ con cầm que xua đàn ngan lạch bạch trở về, trắng phau phu hết cả con dốc, Trương Thang hoan hỉ lắm:” Vân tư mã còn định làm nơi chuyên môn nuôi ngan với gà à?”
“ Hạ quan cũng định thế, nhưng thất bại rồi, phó phụ mua gà con về chín phần là gà trống, thứ đó trừ ăn thịt ra thì chẳng có tác dụng gì. Hạ quan kỳ thực trông mong vào trứng chứ không phải là bán gà.” Vân Lang nhìn đàn gia cầm lại tiếc:
Trương Thang cười ha hả:” Đâu phải thất bại, năm sau mua thêm gà con, chia đều trống mái chẳng phải xong à?”
Vân Lang đưa tay mời Trương Thang đi về phía rừng thông, nơi này gần suối nước nóng, cây cối tươi màu hơn, rậm rạp hơn, càng tới gần thì nhiệt độ dần tăng lên.
“ Kỳ thực gà mẹ ấp trứng dựa vào nhiệt độ, hạ quan liền nghĩ, nếu có nhiệt độ thích hợp thì có nở ra được gà con không? Nơi này chính là đang thí nghiệm.”
Trương Thang tặc lưỡi:” Tâm tư thật thần kỳ, cũng rất hợp lý, bản quan hi vọng Vân tư mã sẽ thành công.”
Giữa rừng thông có một mảnh đất trống sáng bừng ánh nắng, nơi này dựa nam hướng bắng, tiếp nhận nhiều ánh nắng nhất, mảnh đất không rộng có hai dãy nhà tranh, thấp bằng nửa người, phải cúi xuống mới chui vào được, tới đây liền có cảm giác như người khổng lồ lạc vào thế giới tí hon.
Có ba đứa bé mặc mỗi quần cộc đang bận rộn, chui từ gian nhà này tới gian nhà khác.
Trương Thang ngồi khoanh chân trước bãi cỏ một gian nhà, nghiêng người đầu gần sát đất, hứng thú nhìn một đứa bé đang thoăn thoắt mà nhẹ nhàng lật từng quả trứng, rồi đặt lên cỏ khô, phủ lại.
“ Hẳn là tổn thất nhiều.”
Vân Lang xót của nói:” Hiện Vân gia trang mỗi ngày thu được ba mươi quả trứng, trải qua bốn đợt thử nghiệm đã bị ung gần 150 quả, lần này điều chỉnh, vừa đặt đợt mới, bọn nhóc nói lần trước đã cảm nhận được gà con muốn phá trứng ra rồi, hi vọng sẽ thành công.”
Cái mặt như đúc từ gang từ thép của Trương Thang nghe thế cũng lộ ra vẻ hiền hòa hiếm có: “ Bản quan nghĩ phương hướng là chính xác, chỉ có thử mới tìm ra được biện pháp thích hợp. Chỉ là cách này đại hộ mới làm được, nhưng đại hộ thiên hạ có ai chịu hao phí nhiều như vậy chỉ vì nuôi gà đâu, một khi thành công, thì đây là cách trẻ nhỏ cũng có thể làm, không biết nuôi sống được bao nhiêu người?”
Vân Lang cười vui vẻ:” Lúc đó nhiều trứng gà tới ăn không hết.”
“ Nhiều trứng gà tới ăn không hết à? Ha ha ha, câu này thật thú vị.” Trương Thang lòng sảng khoái, xưng hô cũng thay đổi:” Vân Lang à, nếu có một ngày như thế, bản quan đích thân làm đánh xe, đưa ngươi đi khoe khắp thành Trường An đấy.”
Đúng là tấm lòng lớn ẩn dưới bộ mặt lạnh lùng tàn khốc, Vân Lang chắp tay: “ Hạ quan sắp có hơn vạn bó tơ rồi, đại phu biết thương nhân nào để giới thiệu không, bán cho quan gia thì lỗ quá.”
“ Bán cho quan gia lỗ hay không thì phải xem ai tới mua, nếu là Tang Hoằng Dương của nội phủ thì đúng là ngươi sẽ lỗ, nếu bản quan xử trí, số tơ này có thể bán cao hơn ngoài chợ nửa thành, chỉ là bản quan lại không có nhiều tiền, ngươi có cần gì không?” Trương Thang vuốt râu: