Vân Lang không khách khí:” Đại phu có tượng nô không, ngài xem trong nhà toàn phụ nhân trẻ nhỏ làm việc, thế này sao được?”
Trương Thang ngẫm nghĩ: “ Vậy là ngươi đang cần phương diện này?”
“ Cái nào cũng được, trang viên cái gì cũng thiếu, hạ quan không kén chọn.”
Trương Thang nhìn một lượt quanh đây bốn bề hoang vu, lại chỉ có đám phụ nhân trẻ nhỏ, không ổn cho lắm:” Vậy lấy lão binh không?”
“ Hả? Hạ quan có thể dùng giáp sĩ à?” Vân Lang hết sức bất ngờ, Vân gia trang rộng lớn như vậy bốn bề là nơi hoang dã, y tất nhiên phải nghĩ tới hộ viện trông coi, nhưng không muốn người khác đề phòng nên chuyện này gác lại. Vậy mà theo lời của Trương Thang, y còn có thể sử dụng lão binh nữa sao?
“ Phải, ngươi không biết sao? Ngươi được phép có mười sáu hỗ tòng, phù hợp với quân chức của ngươi, hử, là tư mã trong quân mà cái này cũng không biết … “ Trương Thanh nghĩ một chút là thoáng hiểu vấn đề trong đó, nghiêm nghị hỏi:” A, nói vậy ngươi còn chưa tới quân doanh báo danh đúng không?”
Vân Lang ngượng ngùng gãi đầu: “ Vũ Lâm quân hay tới đây sửa khí giáp, song có vẻ không hoan nghênh hạ quan tới đó lắm, thế nên ... hắc ...”
“ Ha ha ha ha, lão phu hiểu, đám Vũ Lâm quân đó kiêu ngạo lắm, Công Tôn Ngao càng nổi tiếng vô tình, tính cách ngươi quả thực không hợp với nơi đó. Thế này trung quân phủ nha có một đợt lão binh vừa từ Nhạn Môn Quan lui về, mai ngươi có thể đến chọn trước. Tượng nô nếu có người thích hợp thì ta để cho, còn lại dùng lương thực, đồ da, sơn mài, đồ đồng, sắt trao đổi. À, chỗ lão phu còn có vài ca cơ trẻ trung xinh đẹp.”
Vân Lang xua tay ngay: “ Cái gì cũng lấy, trừ ca cơ, ngoài ra có nhiều lừa một chút cũng tốt, trong nhà toàn phụ nhân trẻ nhỏ, điều khiển lừa dễ hơn. Còn nữa, nếu đại nhân có gạch ngói thì càng nhiều càng tốt.”
Trương Thang gật đầu:” Cứ giao hẹn thế, trước tiên là bảy nghìn bó tơ, đợi sau mùa thu chúng ta tính một vạn bó kia.”
Từ trong rừng thông đi ra thì hai người đã thương thảo chi tiết chuyện trao đổi, lúc này trời đã tối, lại còn có mưa nhỏ lác đác, Trương Thang không thể về được, Vân Lang tất nhiên ân cần chiêu đãi một phen.
Ăn cơm xong ngồi trò chuyện, nghe gian ngoài có tiếng lách cách, Trương Thang ra xem thì thấy Sửu Dung, Tiểu Trùng, Lương Ông, Lưu Bà đang mở sòng bài, chém giết tưng bừng, liền tò mò cầm ấm trà đất đứng ngoài xem.
Chỉ được vài vòng là Sửu Dung và Tiểu Trùng bị đuổi khỏi bàn, thay Vân Lang và Trương Thang.
Tay mơ lại thẳng tính như Trương Thang, tất nhiên là bị Vân Lang với Lưu Bà làm thịt, đánh tan tác, dù thua rất nhiều, mặt không đổi sắc:” Thứ hay, so với cờ vây ném thẻ thì hay hơn nhiều, ngươi nghĩ ra à?”
“ Mặt trời lặn rồi, ngoài tửu sắc ra thì còn gì giải sầu nữa? Vân gia trang càng chỗ heo hút thiếu thốn, không nghĩ ra vài biện pháp giải trí cũng buồn, như những thứ khác trong trang, thử nhiều thì thành thôi.”
“ Có lý lắm, bộ bài trúc này bản quan không khách khí đâu.”
Vân Lang sai Sửu Dung vào phòng mình lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, bên trong có bộ bài trúc mới khắc, cười híp mắt:” Trong nhà có sẵn vài bộ, trung đại phu xem xem có ai cần không, năm lượng một bộ thôi.”
Trương Thang mở hộp, thấy quân bài bên trong chế tác đẹp đẽ hơn nhiều bộ đang chơi:” Ngươi mà không phát tài thì đúng là trời cao không có mắt.”
Vân gia kỳ thực tới giờ vẫn đang mò mẫm bước ra khỏi sự phát triển vô trật tự.
Vân Lang cho dù có định hướng, song y chỉ có thể dựng lên kết cấu đại khái, còn lại cành lá được mấy phó dịch không phân chủ thứ của Vân gia chủ đạo hết, y không quen phương pháp làm việc của người Hán, vì thế y thường chỉ đứng sau xem họ làm việc ra sao.
Một năm quan sát đủ nhận ra, giống nhau cả, người bình thường chỉ biết nhìn cái trước mắt, huân quý thì khác một trời một vực so với người có tiền có quyền đời sau, họ làm việc ác chẳng cần che đậy, cái bản mặt ta là quý tộc ta có quyền, làm Vân Lang buồn nôn.
Chính vì sợ đám huân quý làm xằng làm bậy, Vân Lang nhiều lần nuốt trái đắng do quyết định ngu xuẩn của đám Sửu Dung gây ra.
May mà trời cao phù hộ, chính vì cách làm ngu xuẩn ấy mà Vân Lang lại thoát khỏi sự giám sát của Trương Thang.
Lúc này trong mắt Trương Thang, Vân Lang đã từ một kẻ lai lịch bất minh, mục đích đáng ngờ, biến thành một thiếu niên nhiệt tình, một học giả không thông hiểu việc đời, chỉ một lòng nghiên cứu bách nghệ nhân gian.
Ở nước Hán, có hai loại người chỉ được tôn kính mà không sợ bức hại, một là những bác sĩ chuyên nghiên cứu nông nghiệp trong ti nông tự, một loại khác là đại tượng chuyên nghiên cứu công trình xây thành, làm cầu cùng nông điền thủy lợi.
Cho dù thời Lữ Hậu chuyên quyền, tàn sát công thần cũng không ra tay với hai loại người này.
Vân Lang ở mức độ nào đó tuy y không cố tình, song đã được tính vào hàng ngũ này.
Lưu Bà xuất hiện đã kéo Vân gia khỏi sự phát triển hỗn loạn, bắt đầu có mục đích hướng tới.
Nếu có thêm mười sáu võ sĩ sẽ đại biểu cho Vân gia tiến vào giai đoạn tự chủ.
Vì sao trước kia đám Sửu Dung lại nhận bao nhiêu người như vậy, không phải đơn thuần vì lương thiện, mà là bản năng nguyên thủy, chỉ đông người mới tồn tại được. Chỉ nhận phụ nhân trẻ nhỏ chứ không nhận nam đinh cũng là vì an toàn, chẳng qua là không biết làm việc một cách trình tự, toàn làm bừa bãi.
Giờ đây lòng tốt của Vân Lang được báo đáp rồi.
Bất kể là Lương Ông, Sửu Dung, Tiểu Trùng đều hoan hô vì trong nhà sắp có mười sáu võ sĩ.
Quân đội nhà Hán chia làm ba loại, một là biên quân cùng với quân các nước phụ thuộc, số lượng đông nhất, ngoài phụ trách biên phòng, còn phụ trách trị an địa phương.
Loại thứ hai là nha môn Bắc quân cường đại, quân đội dưới quyền họ hùng mạnh nhất, áp chế tứ di, tiêu diệt phản loạn, duy trì uy nghiêm đế quốc, toàn dựa vào họ.
Loại thứ ba là nha môn Nam quân, Vũ Lâm quân chính là thuộc về nam quân, ngoài ra còn có vệ quân thành Trường An, cung vệ đều nằm dưới sự chỉ huy của Nam quân, thành viên là lương gia tử hoặc con cháu huân quý, là lực lượng trung thành nhất của chính quyền đế quốc.
Ngoài ra còn có trung quân phủ nha chuyên phụ trách sự vụ quân ngũ, bọn họ không nắm binh quyền mà phụ trách chiêu mộ quân tốt, cùng với quân tốt giải ngũ.
Hôm sau Vân Lang theo Trương Thang tới Dương Lăng ấp, do hoàng đế đã bỏ cấm chế Thượng Lâm Uyển nên trên đường lớn dần có xe cộ đi lại đông đúc hơn, chủ yếu là nhà phú quý mang gia quyến hoặc mỹ cơ đi dã ngoại, hoặc thương nhân mượn đường làm ăn.
Không ngờ còn thấy mấy dã nhân đang dùng đồ trao đổi với thương cổ, nha dịch nhìn Trương Thang đợi lệnh, Trương Thang khoát tay, xe ngựa tiếp tục đi qua, Vân Lang chắp tay cảm tạ thay dã nhân.
Trương Thang khẽ lắc đầu, tới giờ ông ta vẫn không nhìn thấu được thiếu nên kỳ lạ này, y có cái tâm của thánh nhân, hành vi của thánh nhân, nhưng tính cách có phần gian xảo láu lỉnh đó, không giống thánh nhân, đúng là tổ hợp lạ.
Chỉ một điều có thể khẳng định, chàng trai này không phải người xấu, càng không mang mục đích xấu xa.