Dương Lăng ấp là nơi phồn hoa bậc nhất một dải Trường An, nên lúc nào cũng tấp nập thương cổ qua lại, bất quá hôm nay không khí có hơi khang khác, trong thành ngoài thành đều có thêm rất nhiều quân tốt, người ta túm năm tụm ba bàn tán, trông có vẻ kích động nhiều hơn sở hãi.
Xe ngựa Trương Thang tới thẳng trung quân phủ nha, nơi này cực kỳ náo nhiệt ...
Vô số quân tốt thương tật già cả khoanh chân ngồi trước nha môn, lặng lẽ nhìn đại môn, không làm ồn, không nhúc nhích, tĩnh mịch như chết. Sở dĩ nói náo nhiệt là vì bách tính bốn xung quanh nhốn nháo là hét.
Có người gọi lão binh theo mình, trong nhà cần nô phó, người bảo lão binh theo mình, trong nhà có muội tử ở góa để hôn phối.
Trương Thang xuống ngựa nhìn khung cảnh hỗn loạn, giải thích cho Vân Lang:” Bệ hạ khai ân, cho lão binh trên năm mươi tuổi về nhà.”
Vậy mà cũng gọi là khai ân à? Vân Lang hỏi ra mồm lại khác:” Thế bọn họ có được bệ hạ bồi thường không?”
Trước kia Trương Thang thế nào cũng nghi ngờ mục đích câu hỏi này của Vân Lang, giờ không thế nữa: “ Được thoát ly quân đội với họ mà nói là ân điển lớn rồi, về tới quê nhà, quan phủ ắt phân phối đất đai, lại không cần nộp thuế. Từ nay có thể chết già ở quê, không cần chịu cái khổ viễn chinh, thế là đã lãi.”
Vân Lang bĩu môi, một người nhập quân năm mười sáu, chinh chiến ba mươi năm, rồi bảo họ buông vũ khí cầm cuốc lên, cho dù có biết làm ruộng đi, những lão binh không nơi nương tựa này dựa vào làm ruộng mà sống nổi à?
Nếu là y, nhân lúc còn động đậy được làm cường đạo, kiếm khoản tiền lớn dưỡng già cho yên tâm.
Chẳng hiểu những lão binh ngồi lặng lẽ ở kia nghĩ cái gì nữa, còn đợi gì mà không kiếm khăn đen buộc vào mặt đi đánh cướp, sau đó mới dựa theo an bài của quan phủ, tới nơi non xanh nước biếc dưỡng già.
Nói trắng ra, chính sách của Lưu Triệt không phải tệ, chỉ độc thiếu một khoản bồi thường cho họ dưỡng già thành ra biến chất hẳn, dám người này mà đầu óc linh hoạt một chút thì nhà Hán nguy rồi, y cũng ngay lập tức vẫy cờ phản Hán phục Tần, làm hoàng đế chơi.
Việc đầu tiên bắt Trác Cơ về đánh đít, sau đó nhốt ở Trường Môn cung.
Chỉ riêng điều đó Vân Lang đã thấy mình thừa tư chất làm hôn quân bà nó rồi.
Trương Thang dẫn Vân Lang đi qua đám lão binh ngồi im lặng, có lẽ là quân phục của y khiến cho các lão binh chú ý, một lão binh nắm lấy áo bào của Vân Lang cầu khẩn:” Xin lang quân nói giúp chúng tôi, ngay lộ phí về nhà cũng không có, lão tốt làm sao hồi hương?”
Trương Thang lạnh lùng quét mắt qua, lão binh ngậm miệng ngay, ảm đạm cúi đầu đã hoa râm xuống.
“ Thì bố trí gần, vốn định đưa các ngươi tới vùng Yên, Triệu, chẳng phải đi vài ngày là tới à? Còn cần lộ phí hay sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng nhờ bệ hạ nhân từ, không đành lòng thấy các ngươi chết già trong quân, hài cốt không được về quê, nên chuyên môn hạ chỉ cho các ngươi một đường sống, đừng được nước lấn tới.”
“ Giáo úy, lão tốt thà chết trong quân còn hơn, xin giáo úy gia ân, cho lão tốt về lại Tế liễu doanh.”
“ Hừ, làm lính làm thành vô lại lì lợm rồi, tiền lương trong quân có hạn, nào cho phép hao phí với các ngươi, ý chỉ bệ hạ chưa có tiền lệ thay đổi. So với ở đây lãng phí công sức, chẳng bằng kiếm gia chủ mới. Người đâu kéo ra ngoài cho ta.”
Vân Lang vừa đi vào phủ nha thì nghe thấy tiếng tranh luận, tiếp ngay đó mấy lão binh rách rưới bị mấy tên hộ vệ thô bạo xô đẩy ra ngoài, trong đó một người đi hơi chậm, bị đạp vào lưng, ngã lăn lông lốc va mạnh vào tường, ho phun máu, mấy đồng bạn chạy tới đỡ lên, dìu ra khỏi đại môn.
Sân dưới mái hiên, một cây thạch lựu đang nở hoa đỏ ối đẹp đẽ, Vân Lang và Trương Than thưởng thức hoa nở, như chẳng thấy cảnh tượng kia, song khóe mắt Vân Lang nhìn ra sự bất mãn của mấy lão tốt bị xua đuổi, tay đưa lên chỗ trước kia hẳn đeo đao, cơ bản hình thành ý đồ cường đạo.
Phải thế chứ, Vân Lang ghét nhất những người không biết phản kháng, không biết phấn đấu.
Đợi trong sân yên tĩnh rồi, Trương Thang mới đi vào trong đại sảnh, chắp tay với một đại hán râu rậm, mặt mày phương phi, vóc dáng không cao nhưng vạm vỡ:” Tử Lương huynh cớ chi mà nổi giận như thế?”
Đại hán vội đứng lên thi lễ:” Đại phu cớ sao tới đây?”
Trương Thang kéo Vân Lang tới giới thiệu:” Bệ hạ chuẩn cho Vũ Lâm tư mã Vân Lang mười sáu kỵ vệ, mỗ nghe Tử Lương huynh đông người lắm, nên tới đây.”
Rồi bảo Vân Lang: “ Đây là Tào chuyên giáo úy Mạnh Độ, là người thông tình đạt lý, Vân tư mã muốn kỵ vệ thế nào cứ giao thiệp.”
Mạnh Độ nhìn Vân Lang khắp một lượt cười sang sảng:” Tư mã Vân Lang, tuổi nhỏ đã thành tư mã trong quân, mỗ sớm nghe rồi, hôm nay được gặp coi như thỏa nguyện. Nào nào, mau nhập tiệc, vài năm nữa mỗ gặp tư mã, phải gọi thượng quan mất.”
Vân Lang tự biết kỳ thực thanh danh của mình không tốt, nhiều kẻ cười sau lưng, coi y là tên ngốc, nên không coi là thật, song y vẫn mỉm cười chắp tay:” Vậy là cái danh ngu xuẩn của tại hạ đã truyền tới tai tào chuyên.”
Mạnh Độ kéo Vân Lang ngồi sau bàn, xua tay:” Đừng để ý mấy lời đó, ta bằng tuổi tư mã còn đánh nhau với chó kìa, rèn luyện vài năm, là người tài của đất nước.”
Vân Lang khom người:” Đa tạ trưởng giả nâng đỡ.”
Mạnh Độ quay sang Trương Thang thở dài:” Xem con trẻ nhà người ta, lại xem con nhà mình, hôm qua lão phu đánh gãy cả roi, ài, chẳng sao do được.”
Trang Thang phất tay áo quỳ xuống sau bàn thấp, mỉm cười:” Vốn ngay từ đầu không nên so, đương thời không mấy thiếu niên có thể so với y đâu.”
“ Hả?” Mạnh Độ trước đó chỉ khách khí, nghe lời này kinh ngạc lắm, mắt như ốc lồi càng lồi to nhìn Vân Lang: “ Mỗ lần đầu thấy huynh trưởng khen người khác, xem ra lời người không thật, hôm nào mỗ phải tới Vân gia trang tử xem một phen.”
“ Bảo thiếu quân đi, nam tử tới đó không tiện.” Trương Thang dặn:
Ắt có điều lạ rồi, Mạnh Độ biết Trương Thang không nhiều lời, nói là phải có thâm ý, linh quang hiện ra, gật đầu ngay:” Phải lắm, chẳng bằng để khuyển tử và chuyết kinh cùng đi?”
Vân Lang không biết vì sao Trương Thang lại làm thế, nhưng rõ ràng, hai người này lợi ích cùng một thể, xem ra vị trung đại phu thiết diệt vô tình này không phải đơn giản như y nghĩ.
Thông qua thời gian dài quan sát, Trương Thang chắc chắn, Vân Lang không phải là người mang lòng dạ khó lường, cho dù y thực sự là gian tế, ông ta cũng hoan nghênh loại gian tế mang lại lợi ích lớn này, thậm chí hi vọng gian tế càng nhiều càng tốt.
Huân quý quan viên không thể giao du, điều này Trương Thanh nhìn thấu triệt, vì vinh nhục thịnh suy của họ đều phụ thuộc vào ân sủng hoàng đế.
Đương kim hoàng đế không phải là người khoan hồng độ lượng, nhà đại phú hôm qua còn đàn ca sáo nhạc, hôm sau vì mất quân ân liền lập tức tan cửa nát nhà.
Nhà như thế Trương Thang thấy nhiều rồi, tự tay diệt cũng nhiều rồi.
Chỉ nhà chuyên tâm bách nghệ như Vân thị mới trường thịnh mãi mãi, vì không có uy hiếp với đế vương, mà còn là sự hỗ trợ chân chính, chỉ cần hoàng đế không u mê cực điểm, sẽ luôn là đối tượng hoàng đế lôi kéo.
Lần này hoàng đế giảm quân quy mô lớn, Trương Thang càng hiểu rõ, bệ hạ của họ là một vị quân vương khắc bạc vô tình tới mức nào.
Quân tốt hữu dụng thì đãi ngộ phong hậu, thần tử có công thì không tiếc ban thưởng, còn với lão binh không còn tác dụng, phẩy tay vứt bỏ.
Nếu Vân gia trang nhận vài người thì tốt rồi, dù một người cũng là phúc phận.