Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 137 - Q1 - Chương 137: Cho Họ Tôn Nghiêm.

Q1 - Chương 137: Cho họ tôn nghiêm. Q1 - Chương 137: Cho họ tôn nghiêm.

“ Những lão binh ở ngoài cửa, tại hạ không dám nhận.” Hàn huyên một lúc, Vân Lang thẳng thắng đề xuất yêu cầu:

“ Bên ngoài toàn đám đáng chết, đã quen ăn bám trong quân, giờ không có tiền lương nên gây sự, mỗ cũng thấy chúng chinh chiến vì nước bao năm mới nhẫn nhịn cho chúng làm càn. Chỉ cần không quá giới hạn, vẫn có thể cho tới lao dịch doanh. “ Mạnh Độ gật đầu:” Bản quan biết ý nghĩ của Vân tư mã, nơi này có danh sách, cứ thoải mái mà chọn, đều là nhà có gốc tích rõ ràng, chỉ cần không bạc đãi, sẽ một dạ trung thành.”

Trương Thang không khách khí lấy cuộn trúc xem:” Lương gia tử cả chứ?”

“ Yên tâm, từ đại doanh Bắc quân ra đấy, tuy tuổi cao, song quân tốt thường không qua nổi hai ba hiệp đâu.”

Mặc dù tuổi thọ con người thời này cực thấp, nhưng là do nhiều nguyên nhân khách quan bên ngoài, như chiến tranh ốm bệnh, không đại biểu khi đó con người sống không thọ bằng đời sau. Ai vượt qua được độ tuổi nhất định có nền tảng sức khỏe tốt, vậy cơ bản nếu năm mươi vẫn còn khỏe mạnh, sống thêm hai ba chục năm không thành vấn đề.

Vân Lang hiểu điều ấy, nên tất nhiên không chê họ già, chắp tay thoải mái nói:” Tại hạ có xem danh sách thì cũng tối mù, xin nhờ hai vị trưởng giả chọn hộ cho mười sáu người.”

Trương Thanh ném trả lại cuộn trúc:” Cùng huyện bớt chọn, cùng hương, cùng đình càng loại, bản quan biết trong quân trọng đồng hương, nếu chúng cấu kết đối kháng chủ gia, loại hộ vệ ấy chẳng bằng không cần. Loại luôn kẻ lập quân công, còn lại càng dễ chọn, tuổi trẻ một chút, trong nhà đông nhân khẩu là lựa chọn hàng đầu.”

“ Vậy thì dễ thôi.” Mạnh Độ nghe lời Trương Thang, cầm bút đỏ gạch trên danh sách, chọn ra mười sáu người:” Bản quan chỉ làm tới được chừng này thôi, về phần chiến mã, tiểu lang quân hãy tự trang bị.”

Trương Thang cầm danh sách lên xem, thấy sau tên có thêm hai chữ khí giới, cười nhạt:” Ông thật giỏi lấy quốc khí làm ân tình, thôi, coi như bản quan không thấy.”

“ Thấy thì sao, khí giới của họ báo hỏng rồi, ném trong kho không ai dùng, chẳng lẽ để chúng rỉ sét à, huống hồ quân tốt rời đại doanh, mang theo khí giới của mình là thông lệ.” Mạnh Độ cũng có nguyên tắc của mình:” Đại phu chớ quản chuyện này.”

Trương Thang chỉ mỉm cười không tranh biện, nhìn Vân Lang.

Vân Lang hiểu ý chắp tay:” Mạnh công hậu ái, Vân Lang cảm kích vô cùng.”

Trương Thang biết Vân Lang nhiều chuyện không hiểu nên chỉ dẫn thêm:” Quân tốt có gia quyến, chỉ cần cho họ ít đất, làm vài gian nhà, bọn họ sẽ là bộ khúc của ngươi, thuế tất nhiên do ngươi đóng. Đợi khi lão tốt chết, hoặc không dùng được nữa, hãy chọn trong số thân nhân mà thay thế, trung thành ắt đảm bảo.”

Vân Lang lần nữa tạ ơn.

Mạnh Độ cười ha hả:” Nếu chuyện đã xong, tới phủ mỗ làm chén rượu chứ?”

Trương Thang đứng lên vỗ vai Vân Lang:” Muốn ông ta nói ra hai chữ mời rượu khó đấy, cơ hội thiên cổ, không thể không đi.”

Ở cùng Trương Thang là thế, người này tính kiểm soát quá lớn, dù vô tình cũng nắm thế chủ động, từ đầu tới cuối không cho Vân Lang lựa chọn gì cả, Vân Lang tất nhiên là nghe theo.

Trạng thái của y và Trương Thang giờ rất tốt, dù nói sai, làm sai cũng không sợ người ta không liệt mình vào hàng nhân tâm hiểm ác, lại còn chủ động chỉ cho lựa chọn chính xác.

Đôi khi nhường ra quyền chủ động làm người ta thấy yên tâm hơn, bản thân thu hoạch nhiều hơn.

Hồi tưởng lại quá trình tiếp xúc với Trường Bình, mình tỏ ra tính mục đích hơi cao, bị người ta đề phòng cũng phải, chuyện này phải rút kinh nghiệm.

Rời khỏi nha phủ thì là qua trưa mặt trời đã ngả nhiều về rặng núi tây, sắc trời biến thành đỏ, xem chừng sắp có gió to, trước cổng vẫn là cảnh tượng đối lập giữa ồn ào ấy, phía kia là bách tính thậm chí phú gia ra sức chèo kéo, bên này lão binh chẳng phản ứng. Vân Lang bất giác hơi lo, xem ra binh sĩ nhà Hán rất kiêu ngạo, người được Mạnh Độ lựa chọn càng không phải binh tốt bình thường, thế này chỉ sợ một tư mã nho nhỏ với cái trang viên nghèo nàn, chưa chắc giữ nổi người ta.

Xem ra cần phải có tính toán khác, dù sao cũng thử xem sao, Vân gia trang tử an ninh tốt, đám người này dùng được thì dùng, không thì đi đâu thì đi, qua độ tới khi đám Trử Lang, Mao Hài lớn lên là được, dùng người mình vẫn yên tâm hơn.

………… ……………….

Mạnh Độ có hai đứa nhi tử ngốc.

Sau khi biết lão bà của Mạnh Độ là biểu muội của ông ta thì Vân Lang cảm thông cho hai nhi tử của ông ta mười sáu mười bảy còn chảy nước mũi.

Gặp ma rồi, lão bà của Mạnh Độ vô cùng xinh đẹp, thực sự là quá đẹp, mày liễu, mặt trái xoan, cổ dài, ngực tròn đầy, vóc dáng thì càng không có gì để chê bai, không cách nào nhìn ra là người có hai nhi tử lớn thế kia ... và …

Vân Lang không biết nói gì nữa, vì nàng ngồi bên Trương Thang tiếp rượu, nụ cười có phần miễn cưỡng, Trương Thang thản nhiên tiếp nhận, Mạnh Độ cười ha hả như không có gì.

Đáng sợ hơn nữa hai nhi tử của Mạnh Độ đều thành thân bà nó rồi, vẫn là cưới biểu muội.

Vân Lang đã nhìn tương lai của Mạnh gia, nó đen như hũ nút, tới soi đèn pha cũng chẳng thấy gì.

“ Nhà ngươi có ngan à?” Mạnh Đại nói không sõi cho lắm:

“ Có, ba mấy con, mỗi ngày chúng ra ao bắt cá ăn, bắt được cá nó ném lên không, sau đó ngửa cổ nuốt vào, trông hay lắm.” Vân Lang lớn lên với đám trẻ con khuyết tật, cả trí lực lẫn thân thể đều có, vì thế y không kỳ thị chút nào, ngược lại còn rất kiên nhẫn giao lưu:

“ Nương, nhà ta cũng nuôi ngan trắng nhé?” Mạnh Nhị kéo mẫu thân thiếu điều ngồi vào lòng Trương Thang:

Khóe mắt đầy phong tình của thiếu quân Mạnh gia lộ ra chút chua chát, nói cho có lệ:” Ừ, nhà ta cũng nuôi ngan.”

Vân Lang nói với Mạnh Đại đang cười ngốc nghếch:” Nhà ta nuôi ngan không phải vì đẹp, mà là nuôi ngan lớn lên sẽ bán lấy tiền. Ngươi biết không, trứng ngan tanh khó ăn, nhưng nếu đem ngâm với muối, thứ đó ăn cơm ngon lắm, muốn ăn không?”

“ Muốn ăn muốn ăn.”

“ Giờ chưa được, ngan nhà ta chưa đẻ được trứng, muốn ăn trứng muối phải đợi năm sau.”

Mạnh Đại, Mạnh Nhị thất vọng xìu mặt xuống, đợi tới tận năm sau, lâu quá.

“ Không có ngan, nhưng nhà ta có gà, thực ra trứng gà muối còn ngon hơn, nhất muối đến chín rồi, lòng đỏ rắn lại, mỗi lần ăn trứng muối, ta đều ăn lòng đỏ trước, bùi bùi ngầy ngậy ...”

Nhìn hai huynh đệ Mạnh gia ôm tay mình đòi ăn trứng muối, Vân Lang tựa hồ quay trở về cô nhi viện, mỗi lần y tới đó, đám Tiểu Đóa lại ôm chân y đòi mua đậu hoa cho ăn. Chỉ là đậu hoa rồi, nước đường với ít đậu hoa cho lên, thêm chút đá, chúng ăn ngon lắm, là bọn trẻ ngoan, không đòi y những thứ đắt tiền. Mình đi rồi, chúng nó sẽ ổn thôi, sự kiên cường của những đứa bé đó, Vân Lang rõ lắm … song nghĩ tới không khỏi chạnh lòng, mắt hơi ướt, nhìn huynh đệ Mạnh gia càng thêm hiền từ.

Ba người kia cũng dần chú ý, tới ba người Vân Lang tựa hồ còn vui vẻ hơn cả họ.

Mạnh Đại, Mạnh Nhị ngu độn, ở Dương Lăng ấp có ai là không biết đâu, chỉ tìm cách trêu chọc chế giễu chúng, vậy mà Vân Lang lại ngồi trò chuyện say sưa, hai bên giao lưu không có bất kỳ trở ngại nào, khiến mấy người còn lại bất giác đều không nói chuyện nữa, ngây ra mà nhìn.

Trương Thang nghi hoặc:” Vân Lang, ngươi nói chuyện với chúng thật hợp.”

“ Khi còn nhỏ, Vân Lang từng cùng mười mấy đứa trẻ nương tựa vào nhau, cũng có đứa đầu óc chậm chạp, song tâm tính lại tốt nhất, đó là khoảng thời gian khó khăn hạnh phúc.” Vân Lang cười rạng rỡ như nắng sớm:

Mạnh phu nhân lau nước mắt, vừa rồi nàng nghe rất rõ, nhi tử có thể nói chuyện lưu loát, trong giống thường ngày, khấp khởi hi vọng:” Vân tư mã, liệu có …”

Vân Lang biết nàng muốn hỏi gì, cắt ngang lời, nói chắc chắn:” Tại hạ có thể giúp hai huynh trưởng có sự tôn nghiêm.”

Mạnh phu nhân không hiểu sao đỏ mặt cúi đầu xuống, Mạnh Độ thì lại đứng lên vái một cái thật sâu.

“ Có thời gian hãy đưa chúng tới trang tử chơi, thần chí là thứ có thể bồi dưỡng ra, trời cao có đức hiếu sinh, khi đóng cánh cửa này, sẽ mở ra cánh cửa khác cho người ta.” Nói xong Vân Lang đứng dậy cáo từ, vừa rồi trong lòng nhớ tới đám Tiểu Đóa, tâm trạng nửa vui nửa buồn:

Bình Luận (0)
Comment