Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 138 - Q1 - Chương 138: Hoàn Khố Tụ Hội.

Q1 - Chương 138: Hoàn khố tụ hội. Q1 - Chương 138: Hoàn khố tụ hội.

Tiểu viện tử của Vân gia ở Dương Lăng rất yên tĩnh, hai lão bà tử ngồi ở ngưỡng cửa làm nữ công, nhìn người qua người lại, Vân Lang xua tay bảo họ không cần theo mình, vào sân thấy chum nước mát, vùi đầu vào đó, đến khi sắp chết ngạt mới ngẩng đầu lên, thở hổn hển như cá bị ném lên bờ.

“ Thi không, ngươi nhịn thở không lâu bằng ta.” Hoắc Khứ Bệnh ngồi vắt vẻo ở lan can tầng hai nhảy xuống, nhanh nhẹn múc một chậu nước, một thùng gỗ, sau đó ấn đầu Vân Lang xuống:

Lần này nín hơi rất lâu, một người uống nửa chậu nước, một người uống nửa thùng nước, đi lại thấy bụng cứ óc ách.

“ Ngươi thiếu chút nữa dìm chết ta rồi .. Ọe ...” Vân Lang nói chưa hết câu lại nôn nước ra:

“ Ta cũng thế ... Ọe ...” Hoắc Khứ Bệnh phun nước như cá kình:

“ Ngươi về từ khi nào thế? Sao biết hôm nay ta vào thành?”

“ Hôm qua, ngươi đi cùng Trương Thang khối người biết rồi, còn biết ngươi tới nhà Mạnh Độ dự tiệc. Sao, tư vị bà nương nhà Mạnh Độ thế nào?”

Vân Lang vốn đã hoài nghi, giờ nghe hỏi thế càng khẳng định, nhíu mày:” Không biết, cái này phải hỏi Trương Thang, ngươi nói xem, Mạnh Độ làm sao vậy? Dù gì cũng là quan cao, không cần thể diện nữa à?”

Hoắc Khứ Bệnh xì một tiếng:” Ngươi quản chuyện nhà người ta làm cái gì, bệ hạ cũng không quản, ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Vân Lang sửng sốt:” Hả? Chuyện này bệ hạ cũng biết?”

“ Mạnh Độ là võ sĩ tổng quản khi bệ hạ làm Giao Đông vương, vì bệ hạ vào sinh ra tử không chỉ một vài lần nữa. Ông ta liên tục sinh sáu đứa con, chết bốn còn hai, lại là hai đứa ngốc, thuật sĩ Trương Dụ nói năm xưa ông ta giết người quá nhiều, sát khí nặng, đắc tội với âm linh. Trừ khi kiếm người có linh tuệ ngủ với bà nương của ông ta hóa giải âm sát …” Hoắc Khứ Bệnh biết rất nhiều chuyện huân quý:

“ Khoan.” Vân Lang đưa tay ra, lần này nôn một trận thống khoái, nôn đến phờ người, chùi mép thở hắt một hơi, câu chuyện của Hoắc Khứ Bệnh ít nhất có tác dụng tốt:” Nói tiếp xem.”

“ Còn gì để nói nữa, ai ai cũng bảo Trương Thang là người có linh tuệ, là nhân tuyển hóa giải sát khí tốt nhất, sau đó thì ngươi hiểu đấy.”

Vân Lang ngờ vực:” Ta hiểu gì?”

“ Cữu mẫu ta bảo ngươi có linh tuệ, lạ thật, Mạnh Độ không giữ ngươi lại.”

Chẳng trách lão bà Mạnh Độ lại cỏ vẻ cam chịu như vậy, Vân Lang hừ một tiếng:” Vậy cái tên thuật sĩ Trương Dụ chết chưa?”

“ Chưa, mấy ngày trước còn nói với bệ hạ, chỉ cần dùng đồ vàng đựng thức ăn có thể trường sinh. Hôm qua cữu mẫu ta chuyên môn tặng cho trong cung mâm vàng, bát vàng, đũa vàng. “

“ Ta yên tâm rồi.” Vân Lang thở phào, chỉ cần Lưu Triệt vẫn ngu xuẩn như thế, y có thể an thân lập mệnh ở thế giới này, không phải quá lo:

“ Mạt chược đâu?” Hoắc Khứ Bệnh tìm trong phòng Vân Lang nửa ngày không thấy mạt chược đâu, rất tức giận:

Đây rõ ràng là biểu hiện của con nghiện, Vân Lang lườm hắn:” Ta tới đây làm việc, mang mạt chược theo làm gì, ngươi có một bộ cơ mà.”

“ Bị cữu mẫu ta lấy rồi, không đòi lại được.”

“ Chỉ có hai chúng ta thì chơi cái gì?”

“ Ta đã bảo với Lý Cảm rồi, sẽ có rất đông người tới, ta còn phái người đi mua thức ăn, tối nay sẽ ăn ở chỗ ngươi.”

“ Ngươi tự tiện quá nhỉ?” Vân Lang phẩy tay đuổi khách:” Cút xéo, hôm nay ta phải tiếp nhận gia tướng.”

“ A, ngươi sắp có gia tướng à? Ở đâu? Ta đi xem.”

Nghe Vân Lang không mang mạt chược, Hoắc Khứ Bệnh như bóng xì hơi, lại nghe có gia tướng, hắn liền hưng phấn ngay được, con người hắn là thế, thay đổi như chớp, Vân Lang không sao liên hệ thiếu niên thường lên cơn này với Quan Quân hầu lững lẫy trong sử sách.

Trên lịch sử, Hoắc Khứ Bệnh rất cô độc, bây giờ thì khác, ít nhất thì hắn và Lý Cảm đã thành bằng hữu không tệ, đoán chừng sẽ không có chuyện bắn chết Lý Cảm nữa.

Đối với chuyện này, Vân Lang rất đắc ý, kỳ thực y không phải xuất phát từ ý tốt, mà thích ngáng chân lịch sử vậy thôi, ai bảo vô duyên vô cớ ném y tới thời đại này, y phá cho bõ ghét.

Khoảng xế chiều thì Lý Cảm tới, dẫn theo cả gần chục tên hoàn khố, xe ngựa ồn ào, đỗ hết sức tùy tiện trước tiểu viện tử của Vân gia, chắn hết đường đi lối lại, kể nào kẻ nầy gấm lụa là lượt, nghênh ngang bước vào Vân gia, ra sức chê bai Lý Cảm chọn địa điểm không tốt.

Không có kẻ nào tốt đẹp, nhưng thân phận không thể xem thương, Tiết Lượng nhi tử tể tướng Tiết Trạch, mắt cứ như dùng để nhìn trời không phải nhìn đất, tên béo Trương Liên, tổ tiên của hắn là Lưu hầu Trương Lương danh tiếng hiển hách, Chu Hồng hậu nhân khai quốc công thần Chu Bột … và Tào Tương, nhi tử của Trường Bình mà Vân Lang luôn muốn giết chết cũng tới, Mạnh Đại và Mạnh Nhị cũng có mặt luôn.

Nghe Lý Cảm giới thiệu Vân Lang, tên nào khách khí lắm chỉ chắp tay qua loa, hiển nhiên không coi một tư mã nhỏ bé là cái gì, la hét bảo Lý Cảm mang mạt chược ra chiến đấu.

Bốn tên bày xới bạc, số còn lại rảnh rang, thế là hai huynh đệ Mạnh gia liền thành đối tượng cho đám hoàn khố trêu chọc, bọn khốn kiếp cứ dụ huynh đệ họ kể chuyện trong khuê phòng.

“ Nhiễm Nhiễm toàn cưỡi lên người ta, bắt nạt ta.”

Tiết Lượng cười dâm dật: “ Hay thế này, ngươi gọi nàng ra, để ta cưỡi lên người nàng, báo thù cho ngươi ... á ...”

Còn chưa nói hết liền bị Hoắc Khứ Bệnh đá ngã lăn ra đất, dẫm lên mặt:” Ta vừa mới đính ước, ngươi không định để trưởng nữ nhà Ngạn Đầu hầu cũng cưỡi lên người ngươi chứ?”

“ Đùa, đùa thôi mà.” Tiết Lượng rối rít xua tay, cái tiếng ngang ngược của Hoắc Khứ Bệnh thì đám hoàn khố cũng ngán:

Lý Cảm kéo chân Hoắc Khứ Bệnh ra, đỡ Tiết Lượng lên:” Người được Lý Cảm ta mời tới đây tức là được ta coi là huynh đệ, Tiết Lượng ngươi mưu đồ với lão bà của huynh đệ thì không phải là huynh đệ nữa rồi, ngươi đi đi, từ nay về sau chúng ta coi như không quen biết.”

Tiết Lượng tự biết lỡ lời chắp tay với Lý Cảm rời đi, nhưng thù hận nhìn Hoắc Khứ Bệnh.

Lý Cảm nhíu mày đẩy Hoắc Khứ Bệnh:” Ngươi thật vô lý, trưởng nữ của Ngạn Đầu hầu hiền lương thục đức, ngươi không nên nói nàng như thế.”

Hoắc Khứ Bệnh khoát tay không coi ra gì:” Một phụ nhân mà thôi, có là cái gì đâu! Mau vào chơi đi, gia gia ngứa tay rồi.”

Vân Lang không tham gia, biết Lý Cảm muốn giúp mình mở rộng quan hệ, nhưng y không có thiện cảm với đám hoàn khố đó, vào bếp vừa làm món ăn cùng vừa huynh đệ Mạnh Đại, Mạnh Nhị trò chuyện rất vui vẻ. Bất ngờ là Mạnh Đại có đôi bàn tay cực kỳ khéo léo, ngay Vân Lang cũng không thể lấy hết xương gà ra khỏi thịt, vậy mà hắn xoay xoay vài cái thế nào rút luôn được cái xương hoàn chỉnh.

Tên này có tiềm năng làm trù tử, vì thế Vân Lang làm rất chậm cho hắn xem.

Hai lão ẩu thì làm bánh nướng áp chảo, đó là đặc sản của Vân gia, một nồi canh gà lớn, thịt gà, cùng với bánh rán hành, vậy là đủ rồi.

Một tên hoàn khố đây ra ghé đầu qua vai Vân Lang nhìn con gà rút xương trong ngồi lớn, bộ dạng thèm thuồng, đến nước dãi cũng chảy ra.

Vân Lang bực mình huých vai một cái:” Ngươi là ai?”

“ Tào Tương, ngươi mà ngươi luôn muốn đấm chết đấy.” Tào Tương nói với vẻ rất dửng dưng: “ Này thịt gà chín chưa?”

Vân Lang tròn mắt: “ Ngươi biết thế mà không sợ à?”

“ Sao phải sợ, ngươi lại chẳng dám đấm chết mẫu thân ta, khắp Trường An có cả đống người muốn đấm chết ta, ngươi là cái thá gì?”

Mặc quần áo lên gậy trúc, chính là lời miêu tả sát nhất về Tào Tương.

Gầy, nhưng ăn rất khỏe, một mình chén hết bay con gà lớn, liên tục ăn ba cái bánh rán hành to bằng ngắp nồi, vậy mà còn thòm thèm húp hai bát canh gà lớn.

Ăn xong cái bụng vốn đã to lại càng to, trông như con lật đật, vô cùng buồn cười.

Vân Lang thở dài nhìn tên bệnh nhân mắc bệnh giun sán giai đoạn cuối:” Ngươi sắp chết rồi đấy!”

Bình Luận (0)
Comment