Thật bật ngờ, nghe nói mình sắp chết mà Tào Tương bình thản húp canh, húp một hơi nửa bát sau đó mới xoa bụng gật đầu:” Y giả nói ta đã hết cứu, thuật sĩ nói ta tối đa sống được một năm nữa.”
Sự bình thản của hắn làm Vân Lang tò mò:” Ngươi không lo, không sợ à?”
“ Mới đầu thì có, về sau biết hết đường rồi thì rồi còn gì phải sợ?” Tào Tương lại kiếm thứ để ăn:
Quả là tên thẳng thắn, người có thể bình thản đối diện với cái chết không nhiều, tâm trí khá lắm, Vân Lang chép miệng tiếc nuối:” Nếu mà ngươi không thích ăn gỏi cá sống như thế thì đã không mắc bệnh này.”
Tào Tương sửng sốt:” Ngươi biết bệnh này sao?”
Vân Lang gật đầu, người thời đại của y, mười người hết chín nhìn bộ dạng bụng ỏng đít beo, ăn không no của hắn là biết bị giun sán rồi.
“ Vậy ngươi có biết làm sao chữa được bệnh này không?”
“ Biết thì biết.” Vân Lang gật đầu rồi lại lắc đầu:” Nhưng bệnh tới mức như ngươi thì không dám chắc chữa được hay không.”
“ Chữa cho ta, ta sẽ nhớ ơn ngươi cả đời” Đã là người thì ai chẳng khao khát sống nếu còn hi vọng, Tào Tương cấp thiết đặt bát canh với cái bánh xuống:
“ Không cần nhớ, chỉ cần lão nương ngươi đừng kiếm ta gây phiền phức là được.” Vân Lang trầm ngâm, y chỉ thuận miệng mà nói thôi, chẳng hi vọng gì Tào Tương có thể tác động lên bà mẹ lợi hại của hắn, gần đây Trường Bình im ắng quá làm Vân Lang rất ngán, không biết nàng có mưu đồ gì, sợ ngày nào đó bất thình lình tới nhà sau đó đuổi y ra khỏi cửa: “ Quá trình nguy hiểm lắm, trong bụng ngươi có giun, bệnh ngươi đã vào giai đoạn cuối, phải trông vào vận khí.”
“ Thế có làm tình hình tệ hơn không?”
“ Tất nhiên là không, tệ lắm thì bệnh tình cũng không khuếch tán nữa, ngươi có thể sống thêm vài năm.”
“ Sao ngươi biết bệnh này?”
“ Ở đầm lấy phương nam bệnh này rất phổ biến.”
“ Vậy ta phải làm sao mới chữa được?”
“ Dùng tốc độ nhanh nhất xây một tiểu lâu ba tầng, phải mở cửa sổ sau ra là phải thấy Ly Sơn, mở cửa sổ trước là là phải thấy Vị Thủy, cửa sổ bên trái có thể ngắm cầu vồng sau mưa, cửa sổ bên phải nhìn ra mục trường của Vân gia trang, phải nhanh lên, bệnh của ngươi đã nguy lắm rồi.”
Trường Bình nghe Tào Tương thuật lại, từ giường gấm ngồi dậy, giang tay ra muốn ôm lấy nhi tử.
Tào Tương vội vàng lui ra sau né tránh:” Vân Lang nói trong bụng hài nhi có giun sán hút máu, bởi thế nên ăn không biết no.”
Trường Bình bất chấp, lần nữa ôm chặt lấy hắn, hai mắt chưa gì đã ươn ướt: “ Ta nguyện để toàn bộ số giun đó chui vào bụng mình chứ không muốn con chịu nhiều khổ sở như thế.”
Tào Tương u oán nhìn mẫu thân:” Vân Lang nói bệnh của con là do ăn gỏi cá mà ra, nương, lần đầu tiên con ăn gọi cá là do nương đấy.”
Trường Bình nhướng mày:” Hả? Tên khốn kiếp đó nói thế à?”
“ Thật đấy, y không biết con thích ăn gọi cá, vậy mà lần đầu nhìn thấy là nói trúng ngay.”
Trường Binh lau khóe mắt, nắm tay Tào Tương đi ra ngoài, vừa đi vừa vừa lớn tiếng sai bảo phó dịch chuẩn bị xe.
“ Nương, chúng ta đi đâu?”
“ Còn đi đâu, tất nhiên là tới Vân gia, bệnh của con không thể trì hoãn dù chỉ một khắc.”
“ Nhưng con hứa với y sẽ xây một cái lầu, còn làm cả tường bao nữa.”
“ Chỉ cần bệnh của con trị khỏi, đừng nói là lầu các hay tường bao, cho dù là rỡ cả hầu phủ, nương cũng làm. Nhưng nếu y dám lừa chúng ta, nương nhất định sẽ san phẳng Vân gia trang.”
Tào Tương nhìn thấy mẫu thân luôn ôn nhu cấp thiết tới đá nha hoàn ngã lăn ra đất, ngoan ngoãn rụt cổ lên xe ngựa.
Nửa canh giờ sau Vân Lang đã cùng Tào Tương ngồi trên cùng một cái xe ngựa trên con đường ngoài Dương Lăng, đang ngủ say thì bị người của Trường Bình xông vào nhà tóm lấy ném lên xe ngựa, thậm chí y còn chẳng kịp mặc áo ngoài, một cái quần cộc, một cái áo cộc là vật che thân duy nhất.
Xe ngựa chạy như đi ăn cướp, xóc nảy dữ dội làm đầu Vân Lang mấy lần va phải thành xe cứng như đá, nhăn nhó nói:” Ngươi nói điều kiện với mẫu thân ngươi chưa?”
“ Nói rồi, không sót chữ nào. À quên hỏi, sao ngươi lại cùng Khứ Bệnh, Lý Cảm ngủ chung giường thế?”
Vân Lang lườm hắn:” Uống say.”
“ Đợi ta khỏi bệnh, chúng ta cũng ngủ chung giường nhé.”
“ Cút.”
Cửa xe đột nhiên mở ra, gió mang theo hơi nước lạnh buốt thốc vào mặt, Hoắc Khứ Bệnh nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng ngựa đu vào, người hắn chỉ có quần áo cộc, vừa mới đổ mưa, đêm cuối xuân rất lạnh, đừng nói là phóng ngựa như vậy.
“ Các ngươi, các ngươi!” Tào Tương chỉ hai người, la oai oái:” Các ngươi mặc quần áo giống nhau, phải chăng có ngụ ý gì?”
Vân Lang nghi hoặc hỏi Hoắc Khứ Bệnh:” Tên này mồm thối như thế, sao ngươi sống với hắn bao năm còn chưa đấm chết?”
“ Làm rồi, mấy năm trước có một lần hắn làm ta khó chịu, ta truy sát hắn, làm hắn bị ngã, chỉ thế thôi mà bị cữu cữu ta treo ngược ta lên dùng roi quất nửa ngày, kể từ đó ta không dám đụng tới hắn nữa.” Hoắc Khứ Bệnh đã quá quen với cái mồm của Tào Tương, ngáp dài:” Thôi ngủ đi, ngươi muốn nói lý với hoàng gia thì đợi sống tới tám mươi tuổi nhé.”
Tào Tương chưa bao giờ trải qua chuyện kích thích như thế này, phấn khích không ngủ được, nhìn Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh đắp chung một cái chăn ngủ say, mắt đảo tròn, chẳng biết là nghĩ gì.
Trời vừa sáng, đội xe cũng tới Vân gia trang.
Ngồi xe điên suốt một đêm mà Trường Bình trông chẳng có vẻ mệt mỏi gì, mới đứng ở cổng Vân gia trang là đã sai phái sáu bảy thị nữ vào dọn dẹp chủ lâu của Vân gia trang, chính là nơi Vân Lang ăn ngủ tiếp khách.
Lương Ông, Sửu Dung, Tiểu Trùng rụt đầu lại như chim cun cút nhìn một đám nha hoàn phó phụ y phục đẹp đẽ dùng nước sạch lau rửa chủ lâu vốn rất sạch thêm lần nữa.
Sửu Dung bi ai phát hiện, dù là giẻ lau trong tay người ta cũng tốt hơn quần áo của nàng.
Vân Lang cuối cùng đã mặc quần áo, Hoắc Khứ Bệnh cũng mặc tạm của y, trông hơi tức cười một chút, ngược lại Tào Tương lại ngủ như chuột chết.
Trường Bình một thân trang phục đi săn gọn gàng, trông trẻ trung hơn nhiều, vì thế mà lời nói cũng càng uy nghiêm, sau khi nhíu mày nhìn quanh rút cái khăn tay che mũi rồi mới đi bước chân qua đại môn, thái độ cực kỳ chướng mắt, bất kể nhìn người hay nhìn cảnh đều không hài lòng ra mặt, bước vào chủ lâu còn thở dài ngán ngẩm, ngồi xuống hỏi:” Tiếp theo phải làm sao?”
“ Trước tiên phải hái thuốc.” Vân Lang đi theo sau cố gắng khống chế cảm xúc để giọng nói không để lộ bất mãn:” Ba loại mã tiên thảo, tô diệp, thanh hao.”
Trường Bình nhìn sang lão giả đi cùng:” Ngươi có biết ba loại thuốc đó không?”
Lão giả chỉ còn nửa cái mạng vẫn không dám chậm trễ khom người đáp:” Bẩm công chúa, tô diệp hẳn là tử tô (tía tô), trong túi thuốc của lão phu có, chỉ là sau tháng bảy mới có thể dùng, thanh hao có thể thấy bất kỳ đâu, còn mã tiên thảo thì không rõ là cái gì?”
Vân Lang lười chả muốn trả lời ông ta, năm xưa vì bà bà nợ rất nhiều tiền bệnh viện, khiến vị chủ nhiệm vì thương tình cô nhi viện cho nợ tiền cũng bị chất vấn, hậu quả là bệnh giun sán vốn có thể nhận thuốc miễn phí, cũng không ai chịu chữa trị cho trẻ cô nhi viện.
Hết cách nên bà bà phải tự dùng cách dân gian chữa bệnh, còn Vân Lang thì ác cảm với tất cả bác sĩ, coi họ như lũ giun sán.
Còn bài thuốc thì tất nhiên dùng ba vị thuốc rất phổ thông, có thể dễ dàng tìm được ngoài thiên nhiên.