Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang lên núi hái thuốc, tới trưa về, gùi đầy thảo dược, mã tiên thảo đang nở hoa tím nhạt rất đẹp, chỉ ngửi đã thấy mùi thuốc dìu dịu.
“ Thứ này có thể chữa được bệnh của Tào Tương à?” Hoắc Khứ Bệnh hoài nghi nhìn Vân Lang rửa thuốc bên kênh nước, mấy loại lá này mọc hoang cả đống, hắn thấy nhiều rồi, không nghĩ còn dùng để chữa bệnh được:
“ Thuốc chữa bệnh thì xem có đúng bệnh hay không, chứ có phải quý hay không, Tào Tương bệnh lâu ngày, bụng to, chứng tỏ gan đã bị tổn thương tới gan, vì thế muốn trị dứt bệnh, còn tốn công lắm.”
Hoắc Khứ Bệnh nghe Vân Lang nói đâu ra đó liền thở phào phần nào.
Trở về Vân gia thì Tào Tương đã ngủ dậy, đang ngồi ở ban công lầu hai của tháp lâu, thấy bọn họ gọi: “ Đợi ta khỏi bệnh dẫn các ngươi tới Trường Môn cung chơi, nữ tử ở đó đẹp lắm.”
Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh nhìn nhau, đều muốn tên này bệnh chết quách cho rồi, đồng loạt lắc đầu.
“ Này, này, sao lại nhìn nhau đắm đuối rồi, các ngươi nên thích nữ nhân mới đúng, nam nhân mà thích nhau thì quái lắm.”
Vân Lang nghiến răng, đợi trị bệnh cho hắn xong, chuyện đầu tiên thế nào cũng đấm cho một trận, đấm chết luôn.
Đánh chết Tào Tương chỉ có thể tức giận nói trong lòng thôi, nói ra bị Trường Bình nghe thấy thì sẽ bị đánh chết trước, mà cái thằng bé đáng thương kia lại có khao khát vô cùng bị người khác đánh chết.
Từ trước tới giờ Tào Tương như người sứ sống trên đời, bình sinh lần bị thương tổn lớn nhất là khi Hoắc Khứ Bệnh truy đuổi làm ngã.
Hắn thường ra lệnh phó dịch, gia tướng đi đánh người ta, nhưng chưa từng nến thử tư vị bị đánh, hắn cho rằng đó là điều không bình thường, cuộc đời không viên mãn.
Mã tiên thảo, tô diệp, thanh hao đem nấu thành nước, mùi vị không tốt, nhưng Tào Tương uống cả bát lớn, dễ dàng như uống nước, tựa hồ đã quá quen với các mùi vị thuốc kỳ quái rồi.
Vân Lang cho Tào Tương uống thuốc xong tới thì phát hiện, Vân gia trang của mình chỉ là lời giả dối.
Từ khi Trường Bình tới Vân gia, nàng ta trở thành gia chủ, còn y không khác gì gia phó, cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
“ Nếu đã vào Vân gia thì phải một lòng một dạ, bản cung không cần biết trong số các ngươi có thám tử nhà ai, nhưng ngay lúc này, hãy quên chủ nhân của các ngươi đi. Cho dù có là thám tử của bệ hạ đi chăng nữa, ta cũng có thể khiến bệ hạ lệnh tru diệt tam tộc các ngươi, nghe rõ chưa?”
Đứng ở ngoài cửa còn chưa kịp đi vào, Vân Lang đã cảm thụ được khí thế do Trường Bình tỏa ra, giọng nàng không cao, vừa đủ song lành lạnh, nghe như tiếng giáo kích va chạm, lúc này không một ai dám hoài nghi lời nàng.
Mười sáu hộ vệ hôm qua tới tiểu viện tử thì Vân Lang đã say rượu ngủ mất nên chưa kịp gặp, lúc này quỳ rạp dưới đất như sâu bọ, đầu không dám ngẩng lên, trong đó có hai tên rõ ràng không thể khống chế thân thể đang run rẩy.
Trường Bình ngồi nghiêng người trên ghế, một tay chống má nói tiếp:” Hiện giờ vẫn còn kịp xéo đi, nếu ngày sau ta phát hiện thì không phải chỉ chết một người đâu.”
Hai hộ vệ đó lập tức dập đầu tới toét cả máu, sau đó cứ quỳ như vậy bò lùi ra ngoài, vừa ra tới cửa là chạy thục mạng.
Vân Lang đi vào nhìn mười bốn hộ vệ vẫn quỳ rạp ở đó không nhúc nhích, không biết nên cám ơn hay nên giận Trường Bình nữa, chắp tay:” Tào Tương đã uống thuốc, song do bệnh lâu ngày, sức khỏe rất yếu, công chúa phải để hắn ở đây ít nhất nửa năm.”
Với một người có thể chết bất kỳ lúc nào, Vân Lang nói giữ lại nửa năm, Trường Bình thêm phần tin tưởng, chỉ đám lão tốt tóc hoa râm:” Ngươi kiếm chúng ở đâu ra vậy?”
“ Trung quân phủ, đều là hảo hán từ Bắc quân lui về.” Vân Lang thành thật nói:
“ Hừ, hảo hán Bắc quân nào tới lượt ngươi chiêu lãm, những kẻ này đại bộ phận do người ta có ý đồ mà an bài vào, đợi loại quan viên non nớt như ngươi chiêu lãm, sau đó nắm lấy điểm yếu của ngươi, ngày sau lợi dụng.” Trường Bình phất tay:” Đuổi hết đi, bản cung tìm hộ vệ khác cho ngươi.”
Đây là nhà mình, Vân Lang sẽ không để đoạt chủ quyền dễ như thế, thẳng lưng lên nói: “ Công chúa, Vân gia trang ở chốn hoang dã, cần người trông coi, cứ dùng họ vậy, dù sao thần chẳng có bí mật gì sợ người khác biết, cũng chẳng lên triều đường. Vì thế có người bảo vệ đám phụ nhân trẻ nhỏ là đủ, thần không yêu cầu nhiều.”
Trường Bình nhìn khuôn mặt non nớt nhưng quật cường của Vân Lang, khẽ mỉm cười:” Ngươi thẳng thắn lắm, thôi được, đám già cả này còn dùng được vài năm, đợi thiếu niên trong nhà trưởng thành hẵng thay. Một gia tộc không có bí mật là không được, chuyện như thế không thể giao cho chúng, phải biết đề phòng người khác, hiểu chưa?”
Vân Lang gọi Lương Ông tới dẫn những hộ vệ còn lại tới nơi ở, sau đó pha cho Trường Bình một ấm trà.
Trường Bình thu lại uy phong vừa rồi, mày nhíu chặt, giọng lo âu:” Trước kia ngươi đã chữa cho ai thành công chưa?”
“ Ít nhất cũng năm người, trường hợp xấu nhất thì cũng vẫn khống chế được bệnh không để nặng hơn, không được thần sẽ nghĩ cách khác.” Vân Lang dâng trà lên:” Quá trình chữa trị không dễ dàng, song xem Tào Tương có vẻ đã quen, thần cũng thêm phần tự tin.”
Trường Bình thở phào mỉm cười:” Được thế thì tốt, được thế thì tốt, bản cung không day dứt với phụ thân đã mất của nó.”
Tới lúc này Vân Lang mới nhìn thấy ít nhiều bóng dáng nữ nhân trên người Trường Bình.
“ Có hổ tới!”
“ Đánh hổ!”
Bỗng dưng bên ngoài náo loạn, tiếng la hét, khóc lóc ầm ĩ, mấy hộ vệ chạy vào phòng tuốt gươm đứng trước mặt Trường Bình.
Đại Vương hôm nay đi chơi suốt cả ngày đến xẩm tối mới lững thững trở về, đột nhiên thấy một đám người hoảng loạn la hét chạy tán loạn như gà, nó tức thì cao hứng gầm một tiếng kinh thiên động địa, nhe răng đe dọa. Một nha hoàn nhát gan ngất xỉu tại chỗ, ngay cả hộ vệ cũng không dám tùy tiện xông lên mà lui về phía cửa chắn đường đi.
Tiếng la hét trong sân đã kinh động người ở bên ngoài, bốn năm hộ vệ toàn thân giáp trụ, tay cầm trường thương xông vào.
“ Đừng hại Đại Vương, đừng hại Đại Vương, nó ngoan lắm.” Sửu Dung chạy vào thấy vậy thì quên cả sợ hãi, dang tay đứng chắn trước Đại Vương:
“ Lui ra.” Trường Bình chẳng hề hoảng sợ lanh lảnh quát lui hộ vệ, cùng Vân Lang bước ra ngoài nhìn thấy một con hổ lớn đang liếm mặt một nha hoàn khóc lóc thảm thiết, hứng thú hỏi:” Đây chính là con hổ ngươi nuôi đấy à?”
“ Vâng.” Vân Lang đi xuống vổ vai Sửu Dung trấn an:
Hộ vệ kêu lên: “ Công chúa cẩn thận, đừng tới gần.”
“ Cút, chỉ là một con súc sinh, tiểu nha đầu còn không sợ, bản cung không sợ.” Trường Bình mắng hộ vệ ngăn cản mình, bước tới bên Đại Vương, tay tuy run nhưng không chút rụt rè, đưa ra vuốt ve bộ lông mềm của con mãnh thú, mắt ánh lên hưng phấn chinh phục:” Dù sao cũng là mãnh thú, nên quản cho tốt, đừng để nó hại người.”
Vân Lang ngồi xuống, nắm tai Đại Vương ấn đầu nó, không sợ nó tấn công người, nhưng con quỷ này mà giở trò liếm mặt Trường Bình một cái thì nguy: “ Nó là huynh đệ của thần, không có nó thì thần không sống được tới bây giờ.”
Trường Bình đứng dưới ánh chiều tà, cảm thú từng cơn gió chiều mát mẻ, nhìn khung cảnh còn rất nguyên sơ của Vân gia trang, khẽ vặn mình thoải mãi: “ Tiểu tử, cỏ dại mọc bên đường đi tự tại đấy, nhưng dù bị ngựa dẫm, bị xe nghiền, bị bò dê ăn mất, hay bị người ta dùng lưỡi liềm cắt đi thì cũng không một ai nuối tiếc vì ngươi, càng không có ai ra mặt vì ngươi, có hiểu không hả?”
Con hươu sao nghe thấy tiếng Đại Vương từ xa hoan hỉ chạy tới, Vân Lang một tay ôm cổ nó, một tay ôm Đại Vương:” Thần hiểu, nhưng quen rồi, nếu thực sự không thể được, sẽ dẫn bọn chúng đi chu du thiên hạ, dù dùng cả đời đi khắp mảnh đất này, kiếm một mảnh đất lành thực sự cũng là thú vui.”
Trường Bình đưa hai tay lên đầu, nới lỏng phần nào mái tóc búi hết sức cầu kỳ: “Không thấy tiếc cho một thân bản lĩnh của mình sao?”
Vân Lang khe khẽ lắc đầu, không giải thích gì thêm.
.....
Hôm nay dừng ở đây, Vân Lang là nhân vật mình thích nhất trong truyện KD2, hắn có tình người, thông minh nhưng không sống toan tính, hiền hòa cũng không thiếu quyết liệt.