Trường Bình không hoài nghi lời của Vân Lang, kỳ thực khi tới trang viên hoang sơ thiếu thốn này, nàng đã hiểu, Vân Lang có phong phạm cổ nhân, đạm bạc tiền tài danh lợi, nếu đã thể không nhiều lời ở chuyện này, chuyển chủ đề:” Vốn là một mảnh đất hoang mà chỉ dùng hơn nửa năm khiến nó làm ra cả vạn bó tơ, ngươi giỏi lắm.”
Vân Lang lắc đầu:” Công chúa nhầm rồi, thần chẳng hề biết gì về chuyện nuôi tằm, cũng không hề chủ động làm việc này, đều là do một phó phụ dẫn một đám phụ nhân làm ra, không dám nhận công về mình.”
Lúc này lão giả từ tháp lâu chạy ra, ánh mắt phẫn nộ nhìn Vân Lang:” Công chúa, hầu gia … hầu gia cực đang cực kỳ đau đớn …”
Đám hộ vệ đặt tay lên đao, chỉ cần Trường Bình một câu, bất kể thân phận Vân Lang là gì cũng sẽ chém chết tại chỗ.
Trường Bình ánh mắt ngước mắt lên nhìn tháp lâu:” Có sao không?”
Vân Lang chắp tay cúi đầu nói:” Thuốc này là thế.”
Trường Bình không nói nhiều xoay đi lên lầu, chỉ thấy Tào Tương đang nằm trên giường, hai tay bấu chặt thành giường, gân xanh như những con giun bò loằng ngoằng trên da dẻ trắng nhợt của hắn, mồ hôi túa ra như tắm, mặt vặn vẹo, hai mắt lồi cả ra, nhưng hắn cắn chặt răng, chỉ phát ra tiếng thở lớn từ mũi, tuyệt đối không kêu một lời.
Bị dày vò sáu năm trời, những cơn đau đã thành người bạn của hắn.
Đau đớn như cắt từng khúc ruột, nước mắt chảy dài trên gò má mịn màng của Trường Bình, rút khăn tay định tới thấm mồ hôi cho nhi tử, Tào Tương liên tục xua tay:” Nương … đừng tới … Vân Lang nói, dễ, dễ lây lắm.”
Trường Bình không phải nữ nhân bình thường, rất nhanh kiềm được nước mắt, nói từng chứ rõ ràng:” A Tương, hãy khỏe lại, lúc đó con muốn gì cũng được, bất kỳ điều gì.”
Tào Tương trong cơn đau nở nụ cười trông hết sức ghê rợn:” Nương, hứa rồi nhé!?”
“ Nương hứa.”
Chẳng bao lâu sau trong phòng Tào Tương truyền ra mùi thối nồng nặc, tới người đứng dưới sân cũng nghe thấy, gia phó Tào Phúc bịt mũi bê thùng phân từ sau bình phong đi ra. Y giả ngăn lại, ông ta không chê thối, quan sát thật kỹ, xem ra còn có ý nếm thử, may mà cuối cùng không làm thế, để phó dịch mang đi. Tào Phúc vừa xuống lầu lấy vôi sống chuẩn bị sẵn rải vào thùng phân, mùi thối kỳ quái lần nữa truyền ra.
Tào Tương nhễ nhại kéo quần từ sau bình phong đi ra, mặt phờ phạc nhưng tươi tỉnh, nói với đám Vân Lang dưới sân:” Thuốc này được lắm, ta thấy người nhẹ hắn đi.”
Vân Lang nhìn Tào Tương với ánh mắt đầy kinh dị, có thể trải qua cơn đau như vậy mà vẫn vui vẻ tỉnh táo, tên này là quái nhân.
“ Nhìn cái gì, mau đem mạt chược lên đây, nhân lúc trời đẹp, chơi vài ván.” Tào Tương gọi:
Vân Lang bịt mũi xua tay:” Cái tòa lâu này giờ thuộc về mẫu tử ngươi, mau mau xây cho ta cái khác đi.”
“ Gấp cái gì, hôm qua mẫu thân ta đã lệnh cho đại tượng tác rồi, xây một cái lầu gỗ thôi mà, mười ngày là xong, tường bao thì hơi tốn chút thời gian.”
Hoắc Khứ Bệnh lùi lại, mặt mày ghê sợ:” Ta chưa bao giờ thấy ai có thể bốc ra mùi thối kinh khủng như thế, quẳng hắn vào suối nước nóng cả ngày có khi mới hết.”
Vân Lang phủ định ý kiến này:” Không được, hắn chỉ có thể tắm trong thùng, rồi ngay cả nước tắm của hắn cũng phải đun lên, rải vôi sống vào giết chết giun rồi mới đổ đi được.”
Tào Tương mặt tái mét cho dù mặt hắn vốn tai tái rồi:” Ý ngươi là giun sẽ từ trong người ta chạy ra? Chạy từ đâu ra?”
Lý Cảm âm hiểm nói:” Ngươi đoán thử xem!”
Tào Tương thụt đầu vào phòng hét chói tai gọi gia phó:” Tào Phúc, Tào Phúc d dâu, chuẩn bị nước nóng cho ta, càng nóng càng tốt.”
Hoắc Khứ Bệnh bất mãn nói với Lý Cảm:” Dọa hắn làm gì, hắn sống trong sợ hãi suốt sáu năm rồi.”
Vân Lang xoa tay: “ Không phải dọa đâu, bụng hắn toàn là giun thật đấy, hắn không những cần tắm nước nóng, mà ngâm trong dấm, quần áo thay ra mỗi ngày phải đun lên, không được phép có chút qua loa nào, thứ này xử lý không cẩn thận thành dịch. Các ngươi sau này nếu không muốn bị giống thế thì nhớ giữ vệ sinh, ăn uống cẩn thận.”
Bệnh từ miệng vào, câu này không phải là tùy tiện mà nói thôi đâu.
Cô nhi viện không có tiền chữa bệnh, vì thế chẳng dám bệnh, vì thế phải giữa sạch sẽ, bà bà cho rằng, con người chỉ cần sạch sẽ là cơ bản sẽ không có bệnh gì lớn được, mặc dù không hoàn toàn đúng, song Vân Lang lớn lên khỏe mạnh, nên y kiên định lòng tin này.
Gia phó nhà Trường Bình ăn mặc đẹp đẽ đấy, nhưng nói tới sạch sẽ thì phải tắm thêm bảy tám lần mới bì được với gia phó Vân gia.
Thoáng cái Tào Tương đã ở Vân gia chữa bệnh được năm ngày.
Đến chập tối, sau một ngày vất vả làm việc về, mười mấy trù nương nấu cơm, trong lúc đợi cảm, nữ phó Vân gia sẽ mang chậu gỗ tới kênh nước nóng tắm rửa.
Đám trẻ con đi theo mẹ, đứa lớn hơn một chút thì chuyên môn tự đào một cái hố lớn dẫn nước vào, gia quy đầu tiên của Vân gia là không tắm rửa sạch sẽ không được ăn cơm.
Ao nước chuyên dụng của Vân Lang thì tất nhiên bị Trường Bình chiếm dụng, còn mang đủ các loại bánh trái và rượu tới ao nước, nàng ta dẫn theo một trăm năm mươi người tới Vân gia trang, đi tắm thôi mà hộ vệ vòng trong vòng ngoài, chiếm sạch ao nước.
Vân Lang đành cùng Đại Vương Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm lên ao nước thiên nhiên lưng chừng núi.
Cưu chiếm tổ thước, Vân Lang lần nữa cảm thụ sự bấp bênh của cái trang viên này.
Ao nước là nơi lần đầu Vân Lang gặp Trác Cơ, ở lưng núi càng gần tự nhiên, nước suối có lưu huỳnh, muỗi không dám tới, cho nên đi tắm suối nước nóng ở đây còn thích hơn ở nhà, không bị bọn muỗi vo ve quấy rầy.
Ùm!
Đại Vương nhảy xuống ao trước tiên, nước bắn tung tóe, còn nó khoan khoái khua bốn cái chân bơi vòng quanh, ba người Vân Lang cũng đua nhau nhảy ùm ùm xuống, làm nước bắt tứ tung, tuy hơi rát người một chút, cảm giác rất đã đời.
Tào Tương hâm mộ lắm, hắn cũng muốn xuống tắm, Vân Lang dứt khoát từ chối.
Một cái chân lợn sống là thức ăn của Đại Vương, Vân Lang luôn cho nó ăn no thịt sống đã, sau đó mới cho nó ăn thêm chút đồ chín, coi như tráng miệng.
“ Ta muốn xây một trang viên ở đây.” Tào Tương chẳng biết đụng vào dây thần kinh nào, hưng phấn tuyên bố:” Bệ hạ lúc nào cũng nghĩ ta sắp chết rồi, yêu cầu nho nhỏ này thế nào cũng không từ chối.”
Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng:” Đừng có chọn mảnh đất phía nam Vân gia trang, chỗ đó của ta.”
Lý Cảm cũng tuyên bố:” Phía đông là của ta rồi, ngươi dám lấy ta trở mặt.”
Chỉ huy Tào Phúc đào cho mình một cái hố riêng, Tào Tương bĩu môi khinh thường:” Ta đi làm hàng xóm với A Kiều, ai muốn ở cùng các ngươi.”
A Kiều? Cái tên này cũng thật dám nói, Vân Lang đang ngâm mình trong ao nước nóng mà người thì run lên:” Vì sao?”
Tào Tương cảm thấy ý tưởng của mình rất tuyệt vời, ngồi bên xổm bờ mắt sáng lên hưng phấn:” A Kiều hẳn rất tịch mịch, thế nào cũng đối xử tốt với láng giềng, nhà nàng lại có nhiều đồ tốt như thế.”
Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được, hất nước làm hắn ngậm mồm:” Ngươi điên rồi, ngoan ngoãn ở đây trị bệnh cho tốt thôi không được à? Người ta hận nhà chúng ta nhất đấy, đừng làm loạn thêm nữa, ta biết mấy năm qua ngươi ốm bệnh liên miên, nên thích nghĩ linh tinh. Nhưng bây giờ có hi vọng trị được bệnh thì ăn no ngủ kỹ, tập luyện một chút rèn luyện gân cốt, còn chuyện khác không phiền ngươi lo lắng.”
Tào Tương bĩu môi không thèm bận tâm, quay đầu nhìn về phía Trường Môn cung, càng nghĩ càng thấy ý tưởng của mình rất được.