Nếu nói Mạnh Đại và Mạnh Nhị vì hôn nhân cận huyết dẫn tới đầu óc có vấn đề thì Tào Tương bị bệnh tật dày vò đầu óc thất thường.
Đó cũng là một loại bệnh.
Khi Vân Lang chuyên tâm chữa bệnh cho Tào Tương thì mùa tằm thứ hai của Vân gia bắt đầu nhả tơ.
Trường Bình sau khi tận mắt chứng kiến Vân gia nuôi tằm ra sao thì dẫn người đi, dù sao còn rất nhiều việc cần nàng xử trí.
“ Có khó khăn gì cứ nói với ta.”
Đó là câu nói cuối cùng trước khi đi của Trường Bình, cũng là lời hứa.
Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm chỉ ở vài ngày về quân doanh, quân kỷ của Vũ Lâm quân rất nghiêm, nên mỗi lần được ra ngoài họ đều tận tình hưởng thụ.
Nhờ sự có mặt của Tào Tương, Vân gia có đậu hũ để ăn, sữa đậu nành thì uống không hết, Trường Bình vì Tào Tương mà không ngại tốn kém, chuyển cả xưởng đậu nành tới Vân gia, vì đây là món Tào Tương rất thích.
Sáng sớm có một bát sữa đậu ngòn ngọt đã trở thành hưởng thụ lớn nhất của cả nhà.
Tinh thần Tào Tương tốt hơn rất nhiều, cái bụng to tướng của hắn nhỏ đi bằng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, song vì không có cái bụng to như chửa nữa mà bộ dạng gầy tong teo của hắn càng thêm rõ ràng, gầy tới mức làm người ta nhìn mà lo.
Cứ tưởng nói chơi thôi, vậy mà tên này thực sự mò tới Trường Môn cung, còn ở nơi đó ăn uống thỏa thuê, sau đó được Đổng Quân đích thân đưa về.
“ Ta mời A Kiều mai đánh mạt chược! Ngươi mang nhiều tiền chút, chủ yếu là vàng, còn đồng thì đừng lấy ra cho mất mặt.” Uống bát thuốc vào bụng, gân xanh nổi đầy trán Tào Tương, dạ dày đau như xé, nhưng hắn dần thích ứng rồi, trông không còn thảm như ngày đầu nữa, vẫn có thể nói chuyện bình thường:
Những người có ý chí kiên cường như vậy, Vân Lang đều rất tán thưởng, nhưng y không dại nghe theo kiến nghị ngu ngốc của hắn, dù Trường Môn cung không phải là lãnh cung như y nghĩ, nơi đó cứ tránh xa thì hơn. Nhất là tên Đổng Quân kia cả ngày ở đó, y chỉ sợ sớm muộn sinh chuyện, lúc đó Lưu Triệt trút giận cả lên Vân gia trang thì không phải đùa, vậy mà thêm cái thứ phiền phức này:” Ngươi tặng mạt chược cho người ta cũng được, ta không đi.”
Cơn đau do thuốc mang tới ngày một giảm bớt, một tuần hương sau Tào Tương khôi phục bình thường, xem ra từ mai phải tăng thêm lượng thuốc.
“ Đừng sợ, ngươi một hai ngày nữa tới Trường Môn cung cũng không có vấn đề gì đâu, còn ta thì nếu khôi phục rồi sẽ không thể tới đó nữa. Vân Lang, khi ta bị bệnh đã ngẫm ra một đạo lý.”
“ Đạo lý gì?”
Tào Tương cảm khái nói từng chữ một:” Cuộc đời ngắn lắm.”
Vân Lang gật đầu tán đồng, khi bà bà qua đời, y cũng nghĩ thế, bà bà vất vả cả đời, y vừa trưởng thành, muốn cho bà bà cuộc sống tốt hơn, kết quả ...
“ Xem ra ngươi cũng nhận ra, sao còn lãng phí ngày tháng của mình? Suốt ngày không dâu tằm thì hoa màu, ngươi định sống vô vị như vậy tới bao giờ? Theo ta tới chỗ A Kiều, ta đảm bảo rất đáng.” Tào Tướng dụ dỗ:
Vân Lang đặt cuốn sách xuống, thấy phải xòe bài với tên này rồi:” Ngươi muốn gì? Nói mục đích của ngươi ra đi.”
Tào Tương nhe răng cười:” Hắc, quả nhiên không dễ lừa ngươi, được, ta muốn Trương Môn cung vệ.”
“ Trường Môn cung vệ? Ngươi có ý gì?” Vân Lang biết hộ vệ của Trường Môn cung không nhiều, chừng ba mươi người thôi:
“ Trường Môn cung vệ tổng cộng có năm trăm người, khi A Kiều trở thành hoàng hậu, được hoàng đế đích thân ban cho, những người này đều là hảo hán lựa chọn kỹ càng, bất kể võ nghệ hay can đảm đều là số một, đồng thời thề sinh tử đều sẽ là hộ vệ A Kiều, hộ vệ như thế hiếm có cực kỳ đấy.” Tào Tương thao thao bất tuyệt thì chợt thấy ánh mắt Vân Lang bất thường:” Hả, ngươi nhìn ta như thế làm gì?”
Vân Lang khinh bỉ ra mặt:” Chẳng có gì, chỉ thấy ngươi là thứ vô sỉ, muốn lấy đi thứ cuối cùng trên người một nữ nhân bị trượng phu vứt bỏ.”
Tào Tương kêu trời: “Cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ A Kiều đáng thương à?”
“ Bị trượng phu vứt bỏ không phải đáng thương thì là cái gì?”
“ Ngươi nhầm, vì phải xem nam nhân vứt bỏ nàng là ai đã.” Tào Tương lắc đầu:
Vân Lang nhíu mày, trong chuyện này còn nhiều điều y chưa hiểu cũng không tiện hỏi, song phát hiện Tào Tương không phải ngốc, mà là loại động vật chính trị, hơn nữa còn là bản lĩnh trời sinh.
“ Người có tư cách tổn hại A Kiều không nhiều, trong số đó không có chúng ta. Giống như con hổ cái bị hổ nhà ngươi vứt bỏ, nó vẫn là hổ cái, ngươi thấy A Kiều đáng thương, chẳng lẽ không thấy những cung vệ kia đáng thương?”
“ Bọn họ vốn là hảo hán có thể lên chiến trường kiếm chiến công, nay luân lạc tới độ phải đi trông cửa cho thanh lâu đổ trường. A Kiều có quan tâm tới họ sống chết ra sao không? Ngươi có biết khi A Kiều phế hậu, bao nhiêu người chết không? Khỏi đoán, ba trăm ba mươi ba người, đó là nhân thủ năm xưa mẫu thân nàng cho làm hồi môn, không ai sống hết.”
Vân Lang đứng dậy, vỗ vai hắn: “ Ngươi muốn tiếp cận nàng, đó là việc của ngươi, ta không tham dự, đừng dụ dỗ vô ích. Kiếm được cung vệ hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, tóm lại là, không có liên quan gì tới ta hết. Cảnh cáo ngươi, chớ để Vân gia trang ta bị liên lụy.”
Tào Tương nói lớn:” Ngươi đúng là đồ không có chí lớn.”
Vân Lang không thèm để ý, y có rất nhiều việc để làm, nhưng trong đó không có chuyện giúp Tào Tương mưu tính sản nghiệp của người khác.
Mười sáu hộ vệ Vân gia bị Trường Bình dọa chạy mất hai người còn lại mười bốn người cũng không thể đảm bảo an toàn.
Trước đó Vân Lang thậm chí không quen họ, không có bất kỳ ân nghĩa nào, hi vọng người ta thấy mặt cúi đầu phục vụ là điều không hiện thực.
Đợi bọn họ làm quen nơi ở mới, Vân Lang lại lần nữa tới gặp mặt.
Nhà của mười bốn hộ vệ ở gần đường lớn, nơi này đã được Vân Lang thuê thợ xây liền hai viện tử hình chữ nhật, thiết kế giống kiểu khu tập thể đời sau, mỗi viện tử có một dãy nhà dài mười phòng một tầng, bên trong đầy đủ giếng nước, bếp, công trình vệ sinh độc lập, tường bao cửa riêng, hoàn toàn khép kín. So với tiêu chuẩn thời này, Vân Lang cảm thấy vậy là rất cao rồi.
Mười bốn hộ vệ đã mang cả người nhà tới, không nhiều, cộng cả lại mới chỉ hơn năm mươi.
Sau khi tụ tập đầy đủ trong sân, một lão hán cường tráng nhất đi lên một bước chắp tay: “ Khởi bẩm tư mã, bọn lão hán tuy già yếu, song vẫn có sức bắt hổ giết gấu, chỉ cần tư mã ra lệnh, nhất định kiệt lực làm được.”
Nghe cách xưng hô là hiểu, những người này thấy Vân gia ở nơi heo hút, trong nhà toàn phụ nhân trẻ nhỏ, suốt ngày chỉ biết nuôi gà vịt trồng rau, chẳng có tương lai gì, nên giữ khoảng cách, thái độ tỏ rõ chỉ là công việc.
Nếu thực sự có cái tâm tư ấy, đáng lẽ lúc này Vân Lang phải đang gặp mười bốn tráng hán trẻ trung, chứ không phải là lão đầu, nhà họ đều có người trẻ tuổi để tiếp thế công việc của họ, nhưng giờ không có lấy một người, như vậy là đã nói rõ vấn đề rồi.
Vân Lang là người biết buông bỏ, nếu đã không còn người tốt hơn, phải tận dụng tối đa những người trước mắt, nếu những kẻ này mang ý đồ sống cho qua ngày, Vân Lang chỉ giao cho họ những công việc không quá trọng yếu.
Lên mặt gia chủ với họ sẽ rất nực cười, vui vẻ hòa hợp là thái độ chính xác.
Hỉ hả nói cho lão hán cầm đầu đó những yêu cầu của Vân gia, sau đó để tự ông ta an bài công việc cho những người khác, Vân Lang chỉ ở bên nhìn.
Quá trình rất hoàn mỹ, Vân gia có thêm mười bốn người tuần tra vòng ngoài, còn Vân Lang thì chẳng nhớ tên bất kỳ một ai trong số họ, đoán chừng mùa đông năm nay những người này sẽ kiếm vô số lý do rời Vân gia, cuối cùng Vân gia sẽ vẫn không có hộ vệ.