Tào Tương nghe kể phương thức Vân gia xử trí hộ vệ thì khuyên giải y, nói đó không phải là cách làm gia chủ tốt, Vân Lang chỉ cười không giải thích gì.
Y giả hầu phủ cứ tới giờ thay Vân Lang trị bệnh cho Tào Tương, bất kể là từ hái thuốc, sắc thuốc đến cho uống thuốc, đều ông ta làm, rồi cũng chính ông ta nói, hoàn cảnh ở Vân gia quá heo hút, thiếu thốn tiện nghi, không thích hợp trị bệnh, thế là đưa Tào Tương về.
Vân Lang cũng không ngăn cản.
Tào Tương đi, Mạnh Đại, Mạnh Nhị thích ngan thì lại tới Vân gia, lập tức chết mê với đám gà vịt, phạm vi hoạt động hai đứa trẻ ngốc nhếch này là phạm vi hoạt động của đàn ngan, chơi cùng với bọn trẻ bảy tám tuổi hết sức vui vẻ.
Công tượng do Trường Bình phái tới làm việc rất chuyên tâm, lầu các đang mọc lên từ mặt đất, tường bao đang kéo dài, Vân Lang trừ thi thoảng sai phó phú giết mấy con gà trống nấu cháo cho họ, ngoài ra không can thiệp chuyện họ làm, hai bên chúng sống hài hòa.
Ngày tháng cứ trôi qua như thế.
Ngày mười lăm tháng Sáu, tháng Bính Ngọ, ngày Quý Dậu, hợp tế tự, tắm rửa, cắt tỉa móng tay ... là ngày tốt.
Vân Lang tăm rửa thật sạch sẽ, cắt đi móng tay móng chân dài, mặc vào chiếc áo vải sạch sẽ nhất, dắt con trâu một tuổi lên Ly Sơn.
Thái Tể từ khi Trường Bình tới đã lánh đi rồi, ông ta có thể qua mặt được người khác chứ nếu gặp phải người sống cả đời cạnh hoạn quan như Trường Bình là không thể, lúc này đứng trước nhà đá chờ đợi. Đại Vương về chốn cũ có vẻ vui lắm, cứ nhảy qua nhảy lại giữa hai tảng đá lớn.
Con trâu thấy hổ thì kinh hoàng, không ngừng kêu lớn lùi lại, Thái Tể nhíu mày vọt tới, vung tay đâm đao thẳng vào ngực nó, khi rút ra thì máu tươi phọt cao cả thước nhuộm đỏ mặt đất.
Thái Tể lách người sang bên, tiếp đó chém một đao vào cổ trâu, chiến đao trong tay ông ta cực nặng, chỉ một đao là đầu đứt lìa, bốn chân con trâu vẫn còn quẫy đạp.
“ Bạch ngọc đâu?”
Vân Lang lấy một tấm ngọc bài trong ba lô ra đưa cho Thái Tể.
Thái Tể hứng ít máu trâu, dùng bút lâu vẽ lên ngọc bài, chất lượng rất tốt, máy trâu nhỏ xuống ngọc bài liền tụ thành giọt lăn đi, ông ta không để ý, vẫn múa bút viết lên đó.
Vân Lang xách đầu trâu vào nhà đá, rất hài lòng, căn nhà vẫn sạch sẽ, một cái bàn cúng màu đen đặt giữa nhà, hai đen bằng đồng thau hình tiên hạc lập lòe ngọn lửa màu vàng.
Đầu lợn cực lớn đặt bên trái, đầu dê ở bên phải, khay đồng ở giữa còn trống, Vân Lang đặt đầu trâu ngay ngắn ở chính giữa.
Dưới tam sinh là tám loại bánh của Vân gia, bánh rán cũng là một trong số đó, chất thành chồng cao, rất thịnh soạn.
Thái Tể cung kính đặt sáu cái bạch ngọc bài ở trên tam sinh, ba ném hương làm bằng ngải thảo cắm vào cái đỉnh ba chân, Thái Tề quỳ trước bài lải nhải một đống thừa thãi, sau đó cười với Vân Lang:” Bây giờ hối hận còn kịp đấy.”
Vân Lang gật đầu ngay:” Cháu hối hận lắm rồi, hối hận lâu rồi.”
Thái Tể cười lớn: “ Muộn rồi, hương khói đã đem lời của ta lên trời, bệ hạ đã nhận rồi.”
Vân Lang thuận theo ngón tay Thái Tể mà nhìn, chỉ thấy khói xanh lượn lờ bốc lên, không ngờ lại đi theo một đường thẳng biến mất vào trong vách đá, y không ngốc nghĩ rằng đó là thần tích, vậy sau vách đá có không gian, hơn nữa trực tiếp thông lên đỉnh, hình thành một thứ giống ống khói, thốt lên:” Gia gia, trên đó còn gian phòng nữa à?”
“ Đúng vậy.” Thái Tể nhảy lên, nắm lấy một tảng đá, dùng sức toàn thân mà kéo, chỉ nghe uỳnh một tiếng, tảng đá rơi xuống.
Tất nhiên chỉ rơi một nửa, nửa còn lại vẫn treo trên trần, Thái Tể đu người đi lên, Vân Lang thì trợn mắt ở dưới.
Ở trong căn nhà này lâu như thế mà không phát hiện nó có phòng kín, nhưng nhìn thể tích tảng đá lớn ở ngoài thì gian phòng này không lớn, hai người cùng vào thì ngay cả chỗ đứng cũng không có.
Thái Tể là cái đồ hẹp hòi, ông ta giống như ông già sắp chết, trước lúc chết đắc ý khoe cho hậu bối xem bí mật cất dấu, mang chút giảo hoạt, mang chút tiếc nuối.
Vân Lang lần đầu tiên được thấy dạ minh châu, cái thứ này không ngờ phát ra hào quang trắng, một viên chiếu sáng không gian chừng cả trượng, được đặt trong một cái hộp thanh đồng nặng nề, chỉ cần mở ra khe nhỏ, ánh trắng sáng chiếu Vân Lang không mở mắt ra được.
“ Đây là mắt của chúc long, thế gian chỉ có một.” Thái Tể nói với giọng hết sức kiêu ngạo:
Truyền thuyết nói chúc long chỉ có một mắt, nó mở mắt ra là ban ngày, nhắm mắt lại là ban đêm, nếu mắt nó ở đây thì cái thứ chiếu sáng trên trời là cái gì? Vân Lang chẳng quan tâm tới câu trả lời, nhìn viên dạ minh châu với ánh mắt có chút khiếp hãi, chân cũng bất giác lùi lại.
“ Thế là đủ rồi, thứ này có sức mê hoặc lòng người rất lớn, không nên nhìn lâu!” Thái Tể đóng hộp lại, đưa tay vỗ Vân Lang một cái:
Vân Lang sực tỉnh, nuốt nước bọt, y mới từng nhìn thấy những cục đá phát sáng, nhưng là ánh sáng màu, không thể sáng thế này, mà thường thì những cục đá phát sáng đều mang nguyên tố phóng xạ ....
Bà nó chứ, cái thứ kia sáng như bóng đèn, rốt cuộc là có mức độ phóng xạ cao thế nào?
Trước kia Vân Lang nghe nói có một nhà khoa học dùng tay tách hai miếng khoáng thạch đủ chế tạo vụ nổ hạt nhân mini ra, sau đó ... sau đó không nghe tin gì nữa, chắc chết lâu rồi.
Giờ có một vị còn sống.
Vân Lang nhìn rõ, trong hộp đồng là lớp chì dày, chứng tỏ người đưa Thái Tể viên dạ minh châu hiểu rất rõ thứ này chẳng lành gì.
Nghĩ tới đó đầu gối như muốn nhũn ra, cực lực khống chế bản thân không bỏ chạy.
“ Mỗi đời thái tể mới được dùng viên dạ minh châu này, ngươi không cần tránh, bây giờ ta phải đưa cho ngươi rồi.” Thái Tể mặt hiền hòa ôm hộp đồng rời khỏi nhà đá:” Đây chính là thứ báo bối quý giá nhất trong biển châu báu ở hoàng cung, năm xưa Thủy hoàng đế đích thân trao bảo thạch này cho thái tể đời hai, ông ấy truyền lại bệ hạ từng nói:’ Đây là tâm can trẫm, nay gửi gắm khanh gia, trẫm nếu có mệnh phục sinh, vật này là báo đáp, đồng thời cắt đất phong hầu, nếu không, khanh gia tự đi.’ Vân Lang, cả tộc ta bảo vệ nơi này bao năm không đổi là vì có thần vật này không ngừng cấp bọn ta niềm tin.”
Vân Lang hít hơi như đau răng.
“ Bệ hạ vào thời khắc mấu chốt, đã trao thứ quý trọng nhất cho người khác, chứng tỏ tin tưởng vào sự trung tinh của tộc ta, bệ hạ dùng lễ quốc sĩ đối đãi, tộc ta ắt dùng mạng báo đáp.” Thái Tể mặt trang nghiêm thần thánh, giọng vang vang tuyên bố: “ Giờ ta lấy danh nghĩa thái tể đời thứ tư, đem viên dạ minh châu này gửi gắm cho ngươi, thái tể đời năm. Ta hi vọng ngươi kế thừa môn phong trung hậu, phát huy danh tiếng trí tuệ của thái tể, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ hoàng lăng. Trong lăng mộ này không chỉ chôn cất di thể của bệ hạ, còn có tiền nhân cả tộc thái tể ta, là sự kiểm chứng cho lòng trung trinh không đối của chúng ta.”
“ Vân Lang, nhận ấy, từ nay ngươi là người bảo hộ lăng mộ, là thủ lĩnh cả tộc.”
Vân Lang cảm giác da mình đang thối rữa, hai mắt mình sưng lên, thậm chí tóc mà móng tay đang không ngừng rụng ra.
Mình sắp chết rồi.
Nhất là khi Thái Tể đặt hộp đồng vào lòng y, Vân Lang cảm giác thân thể giống người tuyết đang tan đi trong nắng.