“ Ha ha ha, lần đầu tiên ta thấy vật này còn kém hơn ngươi, hai ngày sau mới bình thường lại. Bây giờ nó thuộc về ngươi, cất cho kỹ, không cho bất kỳ ai biết, thậm chí kể cả ta. Thứ này ngay cả phụ mẫu, thê nhi cũng không được chia sẻ, trừ khi ngươi lựa chọn người kế thừa, mới có thể cùng xem nó. Nghỉ ngơi cho tốt, mai chúng ta vào hoàng lăng, bẩm báo với bệ hạ.” Thái Tể nói xong cởi chiếc mũ cũ nát trên đầu, đội cho Vân Lang, buộc dây giúp y, chỉnh lại cho thật ngay ngắn, đặt tay lên vai y nhìn ngắm một lúc, xúc động rơm rớm nước mắt: “ Xem này, mũ ô sa đội lên đầu ngươi mới đẹp làm sao, ta đội chỉ phí.”
Vân Lang nhũn người dựa vào cửa, nhìn Thái Tể dẫn Đại Vương ra ngoài, muốn kêu thật lớn, cổ họng cứ như bị nhét cục bông, chẳng nói ra nổi một chữ.
Gió núi liên tục quét qua làm toàn y rùng mình liên hồi, thân thể vì quá kinh hãi mất đi khống chế, lần nữa trở lại.
Y cẩn thận đặt hộp đồng xuống, sau đó kiếm cái cuốc, dùng hết sức bình sinh nạy một phiến đá lên, điên cuộc đào bới, làm suốt một ngày đến khi cái hố sâu hai mét, không chút do dự ném cái hộp đồng xuống, nung chảy hai cái đài nến trong lò luyện sắt sơ khai mà y làm trước kia, đổ hết vào cái hộp.
Liên tục làm ba lần, tới khi cái hộp đồng hoàn toàn biến thành cục chì mới lấp đất, kê đá lại.
Chẳng trách, chẳng trách Thái Tể mới bốn mươi bảy tuổi, lại luyện võ không ngừng nghỉ, vậy mà lại như ông già bảy bốn tuổi, nói cái gì mà bị nhiễm thi độc mà thành, phải nói là hậu quả quanh năm bị nhiễm phóng mới đúng.
Vân Lang thấy mình thật may mắn, ngủ dưới cục đá phát phóng xạ mạnh như vậy bao nhiêu ngày mà vẫn sống, đúng là không dễ dàng.
Bốn đời thái tể hạnh phúc dưới âm mưu lớn.
Trăm năm qua bọn họ nối nhau hi sinh tính mạng vì Tần Thủy Hoàng vĩ đại, cho dù trải qua bao nhiêu bất công, cũng không oán trách hối tiếc.
Vân Lang ôm gối, thẫn thờ ngồi đó, y vốn nghĩ Thái Tể vì điều kiện sống không tốt, lo âu quá độ mà sớm già, chỉ cần thay đổi môi trường sống, dinh dưỡng đầy đủ, tâm trạng thoải mái hơn, nhất định còn thọ lâu …
Nhưng giờ đây Vân Lang biết, Thái Tể sẽ không ở bên mình lâu nữa, ông ta nhiễm phóng xạ quá sâu, ngày tháng chỉ e, không còn nhiều, thời gian qua như khỏe hơn, chỉ là hồi quang phản chiếu.
“ Sao thế, không nỡ cất bảo bối đi à?” Thái Tể đã trở về, tay cầm cái đùi gà nướng vàng, cười vui vẻ trêu Vân Lang:
“ Cần nghị lực rất lớn ạ.” Vân Lang gian nan trả lời:
Thái Tể đưa Vân Lang đùi gà:” Ăn chút đi, ngươi có thể sớm tỉnh lại như vậy đã là rất giỏi. Còn nhớ thái tể đời ba không ăn không ngủ nhìn bảo bối suốt ba ngày ba đêm, kết quả nhìn tới xương rã thần lìa, chưa kịp vào hoàng lăng nhận phong chức đã chết. Hết cách, cha ta được lợi, thay ông ta thành thái tể đời ba.”
“ Ha ha tiểu tử, nhìn hào quang bảy màu lưu chuyển trên đó, có phải thấy như hồn phách bị trách rời thân thể.”
Vân Lang cười gượng gạo:” Kỳ thực hào quang không phải biến áo, mà đang phun trào, giống như nước suối, giống như lửa cháy, đẹp không kể siết.”
“ Đúng thế, đúng thế, thực sự là quá đẹp ...” Thái Tể ngồi xuống hào hứng nói:” Ngươi có biết bao năm qua ta muốn chia sẻ với người khác những gì ta thấy không, ta muốn thế gian hâm mộ, phải ghen tị. Nhiều đêm ôm nó trong lòng, tưởng tượng bảo vật tuyệt thế này mà hiện diện trước nhân gian thì sẽ thế nào, ha ha ha, thiên hạ loạn ngay.”
Vân Lang ôm lấy bả vai gầy khô của Thái Tể:” Bây giờ gia gia có thể kể với cháu rồi, gia gia nói đúng lắm, không từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ đẹp của nó, bất kể dùng từ ngữ ưu mỹ ra sao, cũng không thể hình dung.”
Thái Tể phấn chấn lắm, khuôn mặt vàng bọt như bôi lớp nến, sáng lên trước ánh mặt trời: “ Ha ha ha, Vân Lang, ngươi còn thấy gia gia bảo vệ hoàng lăng bao năm là lỗ nửa thôi, ha ha ha, có ai biết hạnh phúc của ta chứ, hay là ... hay là … ngươi lấy ra một lần, chúng ta cùng ngắm.”
“ Không!” Vân Lang đáp rất dứt khoát:” Bây giờ bảo bối là của cháu rồi, gia gia xem thêm một lần là cháu thiệt một phần, không được.”
Thái Tể há hốc mồm, như bị tạt gáo nước lạnh thẳng vào mặt, bần thần nhìn trần nhà:” Ngươi nói đúng, ta không nên tham lam như thế.”
Vân Lang an ủi ông già tội nghiệp:” Khi nào gia gia chết, cháu sẽ dùng nó làm vật bồi táng, để gia gia vĩnh viễn ở bên nó.”
Thái Tể đứng bật dậy, lắp ba lắp bắp:” Ngươi, ngươi, ta, ta? Thật?”
Vân Lang khẳng định:” Nhất định.”
Thái Tể chà chà tay đi vòng vòng, cố lắm mới nói lời từ chối thiếu dứt khoát:” Như thế không thích hợp.”
“ Thích hợp, thích hợp nhất, cháu nhìn một lần là đủ rồi, nếu nhìn nhiều sẽ chìm đắm vào đó, không làm được gì cả. Đợi khi gia gia chết, sau đưa người vào hoàng lăng, hạ đoạn long thạch xuống để gia gia vĩnh viên ở bên bệ hạ, huynh đệ, còn cả bảo bối của mình.”
Tròng mắt Thái Tể ậng nước, quay đầu đi, gian nan nói:” Mau ngủ đi, mai ngươi cần tinh thần tốt nhất để bái kiến bệ hạ.”
Vân Lang thực sự rất mệt, gật đầu bò lên giường, mỉm cười với ông ta, để Thái Tể cười hiền từ chu đáo đắp chăn lên người mình.
Rúc vào góc tường đá, cuộn người lại như đứa trẻ ở trong lòng mẹ, hai vai run run không ngừng, răng cắn chặt chăn mới khiến bản thân không khóc thành tiếng, nước mắt thì không cách nào ngăn cản được.
Lòng gào thét, hành vi của Tần Thủy Hoàng là sự xỉ nhục với hai chữ trung trinh, là sự phản bội với tất cả những Thần vệ đã hi sinh bảo vệ bí mật của ông ta.
Phản bội gia gia của y.
Nước mặt chảy xuống giường, nhỏ từng giọt lên mặt đất.
Sáng hôm sau thức dậy thì Thái Tể đã nấu một nồi cháo đặc, Vân Lang một mình húp hết cả nồi, bụng tròn xoe. Thái Tể nhường y, chỉ ăn bánh, từ khi bàn giao công việc cho Vân Lang, rõ ràng tinh thần tốt hơn nhiều, còn trêu Vân Lang tối qua ngủ mà tâm tư chưa tĩnh cứ nghiến răng khiến Đại Vương sợ không dám ngủ trong nhà.
Hôm qua đối diện với linh vị của Tần Thủy Hoàng, Vân Lang thành tâm quỳ bái, hôm nay y chỉ cười nhạt, đợi Thái Tể thu dọn xong rồi đi.
Thái Tể quỳ ở phía trước cung kính khấu đầu không hề phát hiện hành vi của Vân Lang, tự mình xách đầu trâu, giao đầu lợn, dê cho Vân Lang, đi về phía ánh mặt trời, rời nhà đá.
Vẫn là con đường nhỏ ngoằn ngoèo đó, ở nơi này Vân Lang đã cùng Đại Vương chơi đuổi nhau suốt một mùa đông, cũng là con đường Thái Tể đưa y lên núi. Còn nhớ khi đó ông có thể bật tại chỗ rất cao, tới mức có thể lấy được cả quả lê, tay không bóp nát lấy nước cho Vân Lang uống. Bây giờ không thể nữa rồi, nhìn bề ngoài không có gì khác mầy, nhưng rõ ràng hư nhược nhiều, vác đầu trâu đi được một đoạn đường mà cũng rất cật lực.
“ Mũi ta gần đây hay chảy máu, đôi khi chảy nửa canh giờ mới ngừng, đầu gối như bị rỉ rồi vậy, đôi khi đi lại khó khăn, phải ngâm nước nóng rất lâu mới tốt hơn, vậy là không còn bao lâu nữa rồi.” Thái Tể nói bằng giọng vui vẻ không phù hợp:” Ngươi tiếp nhận chức trách, ta yên tâm rồi, không còn lo gì nữa.”
Vân Lang treo đầu lợn lên lưng Đại Vương, nhận lấy đầu trâu từ chỗ Thái Tể, buộc lên lưng, y sẽ không bao giờ nói ra bí mật kia, không bao giờ: “ Cháu chỉ hi vọng gia gia sống ngày một khoái hoạt.”
“ Ha ha ha, hôm nay ta còn khoái hoạt hơn hôm qua.”