Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 145 - Q1 - Chương 145: Lần Đầu Vào Hoàng Lăng. (1)

Q1 - Chương 145: Lần đầu vào hoàng lăng. (1) Q1 - Chương 145: Lần đầu vào hoàng lăng. (1)

Đi qua hoang nguyên rộng, leo qua mấy đỉnh núi, một khu rừng thông, rồi tiếp tục men theo suối nước toàn đá cuội mấp mô, chẳng mấy chốc tới được thác nước, Vân Lang nhảy lên kéo xích sắt xuống, cửa đá mở ra.

Dây thừng lớn được Thái Tể châm lửa, sáng bừng như ban ngày, hôm nay ông ta đốt tận ba dây thừng, trông như thác lửa, đây là kỳ cảnh Vân Lang chưa từng thấy.

“ Lần sau vào nhớ mua thêm dầu kình, hao phí thế này sẽ không được lâu nữa.”

Vân Lang tới bên cạnh mười mấy tượng đất:” Đây là tác phẩm của gia gia à?”

Thái Tể hào hứng khoe:” Đúng thế, thủ pháp của ta không tốt, Lão Cam, Lão Liêu cứ nói ta không phải người hợp với nghề này, về sau dựa vào ngươi thôi đấy.”

“ Tất nhiên rồi.” Vân Lang gật đầu, dùng công việc này khơi lên động lực sống của Thái Tề xem ra vô ích rồi:” Sau này cháu làm cái khuôn mẫu, cho xương cốt vào, sau đó nhồi đất, đợi đất khô mở ra là có bức tượng.”

“ Ồ, cách này hay thật, sao ta không nghĩ tới? Đợi khi nào ngươi rảnh, tranh thủ mà làm nhé.”

Vân Lang dẫn Đại Vương đi theo thang đá, y đi một bước, Thái Tể lại dùng cái búa gỗ gõ vào trụ đá nhỏ nhô ra, sau đó Vân Lang nhìn thấy tảng đá dưới chân từ từ di chuyển, đưa y lên không trung, phía dưới là vực sâu không đáy. Mặc dù trụ đá đều rất chắc chắn, Vân Lang cố ý dẫm thật mạnh không có bất kỳ cảm giác rung rinh nào, nhưng khi dưới chân là không gian tối om không đáy, vẫn không khiến người ta cảm giác yên tâm.

Toàn bộ đầu trâu, dê, lợn đã đeo trên lưng Vân Lang, vì Đại Vương đánh chết cũng không chịu bước lên tảng đá lơ lửng giữa không trung, nó cứ đứng dưới gầm gừ suốt, không biết nó sợ leo bậc thang hay vì cảm nhận có nguy hiểm phía trước.

“ Kệ, nó đi theo chỉ phiền thôi, chúng ta đi cũng được.”

Không biết vì sao Thái Tể nhất định muốn mình đeo tam sinh, thứ này cúng xong hết tác dụng rồi chứ, Vân Lang làm theo mà không hỏi gì, vỗ đầu Đại Vương mấy cái dặn nó nằm tại chỗ rồi đi tiếp, y tin Thái Tể không hại mình.

Có tảng đá nhô ra rất dài, có cái lại ngắn, có tảng đá trên cao trượt xuống dưới, có tảng đá ở dưới chạy lên trên, Vân Lang nhìn hoa mắt tới khi trước mắt xuất hiện cầu thang xoắn ốc.

Cầu thang rất cao, dẫn tới bờ kia của vực, cuối bậc thang là vách đá xám bóng như gương, trong ánh mắt vô cùng hoan hỉ của Thái Tể, Vân Lang đã lên tới bậc thang cuối cùng trước vách đá, y gập ngón tay lại, giống như đi bái phỏng người ta, khẽ gõ lên vài cái.

Thái Tể đi ở dưới cười:” Vách đá rất dày, người bên trong không nghe thấy đâu, nơi này là nhà ngươi, đi vào đi, chủ nhân không cần người khác cho phép.”

Vân Lang quay đầu lại:” Gia gia không vào sao?”

“ Đây là ngày trọng đại của ngươi, ta đợi thêm một chút.”

“ Gia gia không chỉ đường, cháu biết đi thế nào?”

“ Cứ vào đi, chỉ có một con đường thôi, có đăng hỏa dẫn đường cho ngươi.” Thấy Vân Lang đứng trơ ra đó nghiên cứu tảng đá, Thái Tể thở dài đi lên:” Ngươi thật là, đại thần lên triều còn cần người khác bồi tiếp nữa sao?”

“ Cháu tới đây là vì gia gia, không phải là vì Thủy Hoàng đế, người là thái tể vĩnh viễn của bệ hạ, còn cháu? Mục đích cuối cùng là hạ đoạn long thạch xuống, hoàng đế nào muốn gặp cháu chứ.”

Thái Tể cầm tay Vân Lang, đặt ấn tín vào vị trí, dùng sức xoay mấy vòng: “ Mở cửa ra thì phải đem đầu trâu, đầu dê, đầu lợn ném cho thần long, đừng do dự.”

“ Thần long?” Vân Lang mắt mở to như quả trứng nhảy lùi lại:” Trước đó gia gia không nói có thứ này, cháu không chơi đâu.”

Thái Tể bợp đầu Vân Lang, tức giận quát:” Là một con rắn lớn, mãng xà.”

“ Rắn thì nói là rắn, gọi thần long làm gì?” Vân Lang làu bàu, giơ đầu trâu to tướng lên:” Nó mà ăn được thứ này chắc nó đớp cháu một phát cũng không thành vấn đề nhỉ?”

“ Mãng xà là thứ phải có trong hoàng lăng, nếu không trong đó vô số chuột phải xử lý thế nào?”

“ Chuột? Vô số?” Giọng Vân Lang hơi chói, liên tục vọng lại trong cái hang kín, điều y muốn làm nhất lúc này là chạy ra ngoài:

“ Đúng, trong lăng mộ làm sao không có chuột được, cẩn thận dưới chân, cửa mở chúng sẽ chạy ra đấy.”

Vân Lang nhanh như chớp nắm vai Thái Tể đẩy về phía trước, tưởng tượng cảnh hàng trăm hàng ngàn thứ bẩn thỉu lông lá đó sắp chạy qua chân đã khó diễn tả bằng lời, chẵng may nó mà trèo lên người, không nhịn được rống lên: “ Cháu sợ chuột thế nào, gia gia chẳng lẽ không biết? Sao không nói trước?”

“ Trên đời này còn thứ gì ngươi không sợ không hả?” Thái Tể cũng rống lên, lần này nghe những tiếng rầm rầm, vách núi chầm chậm trượt sang:

“ Nghe như có gì đó gãy bên trong?” Vân Lang nhíu mày, cẩn thận áp tên lên tảng đá nghe ngóng:

Thái Tể mặt mũi như thường:” Đừng lo, nghe âm thanh đó chứng tỏ cơ quan vẫn tốt, sau khi vào nhớ cho thêm dầu vào rãnh trượt.”

Miệng thì nói, chân không chậm chút nào, quét hang bên, chỉ nghe chít chít liên hồi, mấy chục con chuột bị ông ta đá xuống vực.

Vân Lang cố gắng không để ý tới những âm thanh kinh khủng đó, cắn chặt răng, cẩn thận nhìn khe hở rộng hai xích qua vai Thái Tể.

Một luồng gió từ bên trong thổi ra, lạnh mà khó ngửi, Thái Tể kéo Vân Lang đi vào từng bước một, một ánh lửa từ trước mắt bùng lên sau đó chạy tới nơi sâu nhất.

Nhờ ánh lửa Vân Lang mới phát hiện ra, đây không phải là cái cầu thiên nhiên mà là sạn đạo làm dựa vào vách núi, toàn bộ sạn đạo màu đen, giữa dựng một bức tường, tường đầy hoa văn, trong ánh lửa chập chờn, không nhìn rõ nửa bên còn lại, khiến người ta cảm giác kỳ dị cây cầu đứt đoạn giữa không trung.

Thái Tể nhìn Vân Lang cật lực gỡ hai cái chân đèn thanh đồng trên cầu, đặt ở cửa, đề phòng cửa đột ngột đóng lại, lắc đầu:” Ngươi không đi, đại môn không đóng lại đâu.”

“ Cẩn thận vẫn hơn.”

Lại thấy Vân Lang lấy từ ba lô ra một sợi dây thừng trắng, buộc vào trụ đèn, Thái Tể vỗ trán:” Ngươi lại làm cái gì thế?”

“ Nó được phụ nhân trong trang dùng mười một bó tơ bện thành, trông không to mà chắc lắm đấy, chẳng may sạn đạo sập, vẫn còn sợi dây.” Vân Lang giật mạnh sợi dây mấy lần thử mới hài lòng:

“ Ngươi không tin ta à?” Thái Tể thở dài ngao ngán hết mức:

“ Tin, nhưng không tin bệ hạ.”

Thái Tể bịt ngay miệng Vân Lang lại, khẽ nói:” Cẩn trọng lời nói.”

Mắt Vân Lang chớp mắt mở lớn, to hơn cả lúc thấy bọn chuột, chẳng vì cái gì khác, một con mãng xà to bằng bát ăn cơm đang trườn sàn sạt từ đầu kia của sạn đạo sang, ánh đuốc soi sáng những cái vẩy lấp lánh của nó, những tiếng xì xì phát ra như tử thần đội mang, gỡ vội tay Thái Tể ra, lắp bắp chỉ: “ Rắn, rắn ... to lắm.”

Thái Tể quay đầu lại nhìn con rắn tưởng chừng chỉ cách họ một cái quăng mình, chỉ hừ một tiếng, bình tĩnh gỡ đầu trâu trên vai Vân Lang ném mạnh ra, con rắn đang trườn về phía họ tức thì đổi hướng, cuộn mình một cái lao về phía đầu trâu:” Thần long nuốt xong đầu trâu cần nửa canh giờ, sau đó sẽ đi ngủ, không quấy rầy chúng ta.”

Vân Lang vừa xong nhìn rõ rồi, con đó ít nhất phải dài tới năm mét, ở trên sạn đạo này mà bị nó tấn công, chắc chắn không thoát nổi, rung vai lắc đầu lợn với đầu dê, nghĩ tới chuyện đáng sợ hơn có một con mãng xà:” Gia gia, không phải chỉ có một con đúng không?”

“ Tất nhiên rồi, năm xưa chọn thần long có ba con, một con lớn, một con vừa, một con nhỏ, con này chết con kia thay.” Thái Tể đáp hết sức hiển nhiên:

Bình Luận (0)
Comment