Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 146 - Q1 - Chương 146: Lần Đầu Vào Hoàng Lăng. (2)

Q1 - Chương 146: Lần đầu vào hoàng lăng. (2) Q1 - Chương 146: Lần đầu vào hoàng lăng. (2)

Con rắn rời khỏi phạm vi chiếu sáng, trong bóng tối chỉ chỉ nghe thấy tiếng rắn trườn sàn sạt, tác dụng duy nhất là tăng sự sợ hãi lên bội phần, Vân Lang xoa xoa hai tay đang run mất kiểm soát:” Thứ này sống bao lâu rồi?”

Thái Tể buồn bực đáp: “ Tối đa tám mươi năm, đó là tình huống không có thiên địch, nơi này âm lãnh, không thích hợp thần long hoạt động, phía nam có suối nước nóng, nhiều chuột, thần long thường ở đó, chỉ khi nào cửa mở ra thì chuột mới chạy về phía này, thần long sau đó đuổi theo, ngoài ra sẽ không chạy loạn.”

Một cái bẫy rất đơn giản mà hiệu quả, chỉ là nghe hai từ chuột rắn, không thoải mái gì, Vân Lang rùng mình: “ Cháu biết rồi, gia gia đừng nói nữa.”

“ Nhớ kỹ, con thần long này đã sống năm mươi năm, nhìn kích cỡ của nó xem chừng không sống được lâu đâu, nếu chưa hạ đoạn long thạch thì phải bắt con nhỏ thả vào thay thế nó. Không lấy con cái, chỉ lấy con đực, nếu không chỉ vài năm thôi nơi này sẽ biến thành ổ rắn.”

Vân Lang lại rùng mình cái nữa, theo sát Thái Tể nửa bước không rời:” Trước khi hạ đoạn long thạch xuống, cháu sẽ ném vào ba con rắn cái, biến nơi này thành hang rắn. Chết thì chết rồi, người sống thì phải phấn đấu, cái loại chỉ nghĩ tới đào mộ tổ kiếm chác thì tính gì là hảo hán.”

Trong lúc nói chuyện thì hai người đã đi qua sạn đạo không quá dài , thấy Vân Lang tiếp tục buộc thừng, Thái Tể chả buồn nói nữa, chỉ con đường đen xì phía trước:” Nơi này gọi là lăng đạo, hai bên có các loại tượng, trên vách đá có khắc nghiệp tích cả đời của bệ hạ, ngươi có thể xem cho kỹ.”

Vân Lang thấy quần áo cứ bị gió thổi bay phần phật, nhìn quanh:” Gió ở đâu ra, chẳng lẽ đối diện còn có lối thông?”

“ Không, khi cánh cửa đá kia mở ra, sáu lối đi khác đồng thời mở ra một khe hở, trong vòng một tuần hương sẽ thay hết không khí bên trong, khi ngươi đóng lại, chúng cũng đóng theo.”

“ Nếu người ngoài từ những nơi đó đi vào thì sao?” Vân Lang lại nhìn thấy một con mãng xà, không cần Thái Tể nói, lập tức ném đầu lợn ra:

Thái Tể cười nhạt:” Chúng cứ thoải mái đi vào, nhưng không cách nào trở ra đâu.”

Gió thổi rất mạnh, những chiếc đèn lồng da trâu cực lớn chiếu sáng lối đi, những bức tranh lịch sử quen thuộc được công tượng thể hiện sinh động trên đó.

Từ khi Tần Thủy Hoàng sinh ra, tới khi đăng cơ, đấu tranh với Lữ Bất Vi, diệt sau nước, thống nhất thiên hạ, mỗi bức tranh đều có một vị Tần Thủy Hoàng khác nhau.

Nếu Vân Lang không biết con người Tần Thủy Hoàng, chỉ nhìn những bức phù điêu này, nhất định sẽ cúi đầu bái lạy.

Thái Tể tất nhiên là cảm thán không thôi, qua mỗi bức tranh lại như biến thái sờ lên rồi lau nước mắt.

Cuối phù điêu có một kim giáp võ sĩ tay cầm trường kiếm đứng nghiêm trang, thời gian đã lấy đi sắc màu trên giáp, chỉ còn lại một ít sơn vàng còn mới tên mặt.

“ Đó là tướng quân Vương Tiễn.” Thái Tể giới thiệu:

Vân Lang không lạ cái tên Vương Tiễn, một vị tướng quân bách chiến bách thắng, nếu xét uy danh chỉ kém Bạch Khởi, người đã chôn sống 40 vạn quân Triệu ở Trường Bình, nhưng Vương Tiễn lại là số ít vị tướng quân có kết cục trọn vẹn trong suốt chiều dài lịch sử.

Thấy Vân Lang đi tới vỗ khải giáp, phát ra tiếng động choang choang, Thái Tể khẽ lắc đầu, thằng nhóc này quá nhiều tật xấu: “ Ngươi không nghĩ rằng bên trong là Thượng tướng quân Vương Tiễn chứ?”

“ Cháu chỉ xác nhận chút thôi.”

“ Tất nhiên có tướng bồi táng theo bệ hạ, nhưng không phải Thượng tướng quân, cũng không phải Dương Đoan Hòa, Mông Ngao, Vương Bí.”

“ Lý Tư, Triệu Cao thì càng không thể, vậy là ai?”

“ Hai trăm bốn mươi mỹ nữ sáu nước, ba sáu mỹ nữ Đại Tần, sáu mốt nhạc công.”

“ Không có hoạn quan sao?” Vân Lang thắc mắc:

Thái Tể chỉ tượng người xách đèn lồng cách đó không xa:” Hai trăm mười một hoạn quan ở Chương Đài cung đều ở nơi này.”

Vân Lang im lặng.

Vượt qua Vương Tiễn canh cửa, không gian phía trước tức thì mở rộng, gọi là mở rộng thực chất là cảm giác thôi, vì bốn phía tối tăm chỉ nhìn thấy khoảng không gian giới hạn phía trước, lúc này có một con sông dữ chắn đường đi của họ.

Thái Tể bước qua Hoàng Hà, cẩn thận tránh Hàm Cốc Quan, dặn Vân Lang: “ Chú ý dưới chân, cẩn thận đừng làm hỏng tiễn lâu.”

Toàn bộ cái hang hoặc gian phòng này là tấm bản đồ kiểu sa bàn cực lớn, mãi mới thấy một công trình thực sự đáng thưởng thức, Vân Lang hứng thú cúi xuống nhìn mô hình, mặc dù tỉ lệ giữa Vị Thủy và Hoàng Hà không đúng, miễn cưỡng có thể bỏ qua, nhưng Liên Hoa phong trên Hoa Sơn bị làm thành hình cây nấm, chẳng lẽ không tìm được người thợ tử tế chút. Vân Lang không hài lòng: “ Gia gia, cháu tưởng nước ở trong sông phải là thủy ngân chứ, sao lại là nước thật, sao trên trần lăng không có bảo thạch khảm thành trăng sao mà dùng mấy cái đèn lồng thê thảm thế kia.”

Thái Tể cười khổ:” Nhị Thế làm tới mức này đã không dễ, làm sao chịu dốc hết quốc nô làm sơn lăng cho bệ hạ.”

Ra là tác phẩm của Hồ Hợi, Vân Lang nhón chân bước qua một nơi hẳn là Long Thủ Nguyên, nhìn vị trí Thượng Lâm Uyển hiện giờ:” Cung A Phòng đâu rồi?”

Thái Tể chỉ chỗ toàn cành cây nhuộm xanh:” Nơi đó, nhìn thấy hai cái kênh nhỏ kia không? Đó là Quyết Hà và Vị Thủy chảy qua cung A Phòng.”

Vân Lang nhìn chỗ đó chỉ thấy tòa các lâu cao một xích, tường đất sơ sài:” Nhị Thế cũng làm qua loa quá đi, cháu thường nghe cung A Phòng có thể chứa vạn người, vậy mà chỉ có một tòa các lâu.”

Thái Tể lắc đầu buồn buồn:” Bệ hạ chết rồi, biết làm sao được.”

Cầu dài vắt ngang sông: chưa có mây sao có rồng?

Đường đôi bắc trên không: không phải mưa tạnh, sao có cầu vồng?

Cao thấp hỗn loạn, nào biết tây đông.

Xuân quang ấm áp, tiếng ca vui vầy;

Gió mưa lạnh lẽo, tay áo hết bay.

Cùng trong một cung, cùng trong một ngày, khí hậu khác thay!

Vân Lang tiếc nuối đọc phú cung A Phòng của Đỗ Phủ:” Người Sở đốt mất cung A Phòng rồi, cháu còn tường là có thể thấy được cảnh quan thu nhỏ ở đây, không ngờ bị Nhị Thế lừa gạt.”

“ Đi mau, nơi này không có gì hay hết, phía trước mới là nơi đích thân bệ hạ kiến tạo.” Thái Tể không thể để lộ ra bất mãn với Nhị Thế, nên thúc giục Vân Lang:

Toàn bộ kết cấu của lăng mộ đúng là hùng vĩ khí thế, nhưng đáng tiếc ở chi tiết nhỏ cho thấy rõ Nhị Thế mất kiên nhẫn đối phó lấy lệ, sa bàn như trò chơi trẻ con cũng bày ra, ngay cả sàn đá trên lăng đạo cũng có thể thấy đá chưa mài bóng.

Vân Lang chợt nghĩ, nếu như công tác hoàn thiện cuối cùng toàn bộ lăng mộ do Hồ Hợi làm thì thú vị rồi, bất kể Tần Thủy Hoàng có tính toán tinh diệu ra sao, cũng không thể ngờ đứa tới có đứa nhi tử hận mình không chết cho sớm, thế thì thiết kế tinh diệu nhất cũng đầy rẫy sơ hở.

“ Vốn nơi này có một khe núi, bệ hạ sai người phạt hai đỉnh núi, sau đó dựng một cái trần trên khe núi, toàn bộ lăng mộ xây dựng bên trong, tạo thành thế giới khác.” Thi thoảng nghe thấy Vân Lang cười chế giễu, Thái Tể đỏ mặt, trước kia ông ta luôn khoe với y là hoàng lăng lộng lẫy ra sao, nguy nga thế nào, bước nhanh về phía trước:” Đừng cười vội, đi tiếp sẽ biết.”

Lần này Thái Tể không hề quá lời.

Bọn họ đi qua một gian phòng trống, hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì, dưới chân sàn đá dần dần biến thành sàn đất, rồi mặt đất bắt đầu mấp mô, Vân Lang còn không cẩn thận vấp phải một tảng đá, đường đi cảm giác giống đường xá thật trên mặt đất vậy, Vân Lang chưa kịp hỏi thì Thái Tể cắm đuốc lên tường.

Phừng một tiếng lớn, lửa bốc lên làm Vân Lang há hốc mồm.

Bình Luận (0)
Comment