Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 147 - Q1 - Chương 147: Lần Đầu Vào Hoàng Lăng. (3)

Q1 - Chương 147: Lần đầu vào hoàng lăng. (3) Q1 - Chương 147: Lần đầu vào hoàng lăng. (3)

#vipTruyenGG.com

Thấp thoáng trong ánh lửa là một thị tập náo nhiệt, những căn nhà nửa bên làm bằng đất nối tiếp nhau, Vân Lang mải nhìn va phải một đại hán vạm vỡ mình trần vác đao, cao hơn y nửa cái đầu, trừng mắt giận dữ, làm y bất giác chắp tay tạ lỗi. Bên cạnh hắn một đôi nông dân già trẻ đang lùa đàn cừu tới thị tập.

Trước mặt là đội xe đông đúc chất đầy hàng hóa, võ sĩ cưỡi ngựa đeo đủ loại cung tên, rìu búa, mặt ai cũng hung tợn, hẳn là bảo tiêu.

Vân Lang và Thái Tể phải tránh sang bên đường, càng gần tới thị tập thì đường xá càng tấp nập, nhiều người ăn mặc rõ ràng dân tộc du mục, hoặc thiểu số đưa gia súc, lông thú tới thị tập bán. Nơi này đông đúc tới mức làm y mải nhìn đến lạc cả Thái Tể lúc này mới phát hiện mình đang đi trên một con đường phồn hoa, người đi đường có chắp tay chào hỏi nhau, có chào hàng, có trầm mặc, có dệt vải, có mỉm cười, có thiếu nữ ung dung cưỡi trên lưng ngựa, không mặc váy mà mặc Di phục gọn gàng, hông đeo cả đao, còn có trẻ con đuổi nhau dưới chân người lớn.

Một Đại Tần không chỉ là lời kể khoa trương của Thái Tể, mà đang hiện ra trước mắt Vân Lang một cách vô cùng sống động, hàng hóa muôn hình vạn trạng bày tràn ra đường làm Vân Lang càng nhìn càng hoa mắt chóng mặt.

Vân Lang chưa vào Trường An nên không biết, nhưng nhìn từ Dương Lăng mà xét thì ở Đại Hán cũng khó nơi nào sầm uất như thị tập này.

Chỉ là …

Vân Lang mở cái chum rượu lớn đặt ở tửu quán treo chữ “tửu” cực lớn, bã rượu trong đó thối rồi, hơi rượu bay hết, chỉ còn lại bã rượu thối rữa bốc mùi khó ngửi, dù bao năm như thế, vẫn khiến người ta buồn nôn.

Gạo trong bát cơm đang ăn dở đã thành màu đen, rìu trong tay mộc tượng đã mục, chỉ còn đoạn cán gãy, lưỡi rìu rơi xuống đất, nếu không quan sát kỹ sẽ không nhận ra.

Một con rết đen cực to từ trong búi tóc của chức nương xinh đẹp bò ra, nàng chẳng có bất kỳ phản ứng nào, điềm nhiên dệt vải để con rết uốn éo vài cái chui vào trong quần áo cũ nát của nàng.

Thiết tượng vẫn còn đó, nhưng cánh tay giơ lên trống không còn công cụ, cả hiệu thiết tượng trống không.

Thái Tể như bóng ma xuất hiện bên cạnh Vân Lang:” Ngươi dùng đồ của người ta, nhớ đem trả lại.”

Vân Lang giật mình, xoay người nhìn khung cảnh hết sức chân thực chìm trong không gian im ắng tới rợn người, lẩm bẩm:” Vậy vải và lụa cũng thế?”

Thái Tể thở dài:” Không lấy ở đây thì ngươi nghĩ từ đâu ra? Nhiều thứ hỏng rồi, dùng được rất ít, không bằng lấy ra dùng.”

Vân Lang không biết diễn tả cảm xúc ra sao, dưới ánh đèn chập chờn, mỗi bức tượng ở đây đều mang sắc thái tình cảm riêng, hoặc hoan hỉ, mặc bi thương, hưng phấn, ủ rũ ...

Một bức tượng ăn mày vì nằm trên mặt đất, bị ẩm nên nửa thân thể sói mòn, bên trong không phải xương trắng mà là trúc …

Bất kể thế giới bên ngoài thay đổi ra sao, triều đại hoán dời thế nào, không quan trọng ở đây, ít nhất, nơi này vẫn là Đại Tần, Vân Lang hiểu ra vì sao Tần Thủy Hoàng lại làm vậy, vì với trí tuệ của mình, ông ta sao chẳng hiểu giang sơn không thể muôn đời.

Thái Tể đi vào quán rượu, trong quán rượu có một ít ghế dài, cái ghế đó có rất ít bụi, một dấu mông rõ ràng còn in trên đó, Vân Lang đi tới ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn:” Gia gia thích ngồi đây phải không?”

Thái Tể gật đầu, thuần thục lấy từ trong quầy ra một bầu rượu, một cái bát rượu gốm đen, rót cho Vân Lang một ít, còn mình uống từ bầu:” Ở đây lâu, cảm giác bản thân cũng là một trong số bọn họ.”

Vân Lang có thể tưởng tượng ra Thái Tể mỗi lần vào đây một mình ngồi ở đây tịch mịch cỡ nào, hẳn mỗi lần đều uống tới say ngất luôn, tửu lượng của ông vốn kém. Thở dài uống cạn bát rượu, tâm trạng nặng trĩu, Vân Lang vỗ bàn hô với tiểu nhị hô lớn:” Nợ nhé.”

Tiểu nhị không trả lời, giọng của y bị không gian nuốt chửng, mọi thứ chìm trong im lặng.

Đi qua tập thị, đường xá tốt hơn hẳn, nhưng người đi thì ít dần, đi không lâu thì cách chừng một tầm tên bắn có tòa thành tên --- Hàm Dương.

Lần này Vân Lang mới là người bước nhanh về phía trước, vì khỏi nói cũng biết đây không phải là cái thứ Hồ Hợi làm bừa cho có, mà là công trình của Tần Thủy hoàng, trước mắt y là tòa thành thực sự, tường thành cao lớn chặt đứt hém núi từ chính giữa, kéo dài tới bên trên của hẻm núi, liền một thể với trần.

Rất rộng, Vân Lang nhìn xa vẫn thấy tường thành trập trùng.

Giữa tường thành là cổng thành sừng sững, hai võ sĩ cầm qua cao bằng nửa tường thành gác hai bên cổng, Vân Lang không nhìn rõ mặt, nhưng có thể cảm thụ áp lực của bọn họ tạo ra.

“ Bệ hạ sau khi thống nhất sáu nước, di dời mười hai vạn phú hộ thiên hạ tới Hàm Dương, thu sắt thiên hạ đúc thành mười hai người sắt, cho rằng thiên hạ từ đó bình an, ai ngờ đám Trần Thắng Ngô Quảng dựa vào gậy trúc, mâu gỗ có thể khiến Đại Tần sụp dỗ.” Thái Tể đi tới giọng vang vang chứng thực cho Vân Lang một truyền thuyết mà y đã từng nghe:” Mươi hai vạn hộ phú hào chỉ còn là tro bụi, chỉ còn lại mười hai người sắt vẫn canh giữ ở đây.”

Vân Lang phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy hết được người sắt, y chỉ đứng tới đầu gối thôi, tượng sắt tối đa chừng trăm tấn, mười hai cái chẳng qua là một nghìn hai trăm tấn, chẳng biết có phải là toàn bộ vũ khí thiên hạ chưa, nhưng làm sao bọn họ có thể đặt nó ở đây?

Bọn họ dựa vào công cụ gì mà có thể di chuyển được bức tượng trăm tấn? Câu hỏi cực kỳ kích thích kỹ sư như y.

Đi tới gần tường thành, Vân Lang mới phát hiện mười hai người sắt được đúc rất tệ, hơn nữa chỉ vẻn vẹn có một hình người thôi, đưa tay gõ thử, âm thanh phát ra rất đục, chừng là thợ đổ lẫn cả nước đồng với nước sắt vào chung rồi.

Nếu y có thể xô đổ tượng sắt, chắc chắn nó sẽ vỡ tan nát.

Tường thành chắn hết tầm nhìn làm Vân Lang không biết đằng sau có phải là nơi náo nhiệt như thị tập không:” Gia gia, bệ hạ ở trong đó à?”

“ Tất nhiên là không, đi qua Hàm Dương sẽ tới hoàng cung, bệ hạ ở Chương Đài cung, vẫn chưa được nửa đường đâu.”

Đi lâu như vậy mà chưa tới nửa đường, Vân Lang rùng mình, nửa sợ hãi nửa háo hức.

Từ lúc đi tới thị tập, Thái Tể như biến thành bóng ma, hoàn mỹ dung hợp vào tòa thành tối đen, lặng ngắt như tờ này, bước chân không tiến động bước trên con đường hoa văn quỳ long đến cổng thành.

Trước cổng thành là một sân đá, trên sàn đá dựng cái đỉnh lớn, chân đỉnh chất đống tiền thời Tần.

Thái Tể móc trong người ra một nắm tiền Tần ném về phía cái đỉnh, sau đó dẫn Vân Lang đi về phía cổng thành, lớn tiếng báo danh.

“ Thần Chương Đài thái tể Cố Duẫn xin vào thành.”

Nói xong quỳ xuống sàn bụi, nâng một cái hốt bản bằng ngà voi, quỳ bái, lễ nghi nghiêm ngặt như trong sách giáo khoa ra.

Nhìn mặt đất toàn bụi, Vân Lang hơi nhún đầu gối xuống coi như đã hành lễ.

Cứ tưởng là sau khi Thái Tể quỳ bái thì đại môn sẽ mở ra, nhưng hai người sắt cực lớn vẫn đứng không nhúc nhích, chẳng có dấu hiệu nào cả.

Thái Tể quỳ bái xong gọi Vân Lang chui qua một cái động to bằng thùng nước, ý bảo chui qua đó vào thành.

Vân Lang mãi một lúc mới thốt lên:” Đây không phải là lỗ chó chứ?”

“ Không phải lỗ chó, mà là nơi thần long ra vào, chỉ có một đường thôi, đừng kén chọn.”

Bình Luận (0)
Comment