Không cần biết Thái Tệ gọi chỗ này là cái gì, với Vân Lang mà nói, nó vẫn là cái lỗ chó.
Phải chui lỗ chó vào à? Thế làm cái cổng thành to tướng kia làm gì chứ? Vân Lang chưa kịp hỏi thì Thái Tể chui vào rồi, thấy chỉ còn mình trơ trọi đứng đó bị đám tượng sắt nhìn trừng trừng tới dựng tóc gáy, vội vàng chui theo.
Lỗ chó tất nhiên là tối thui rồi, mặc dù không quá chật trội nhưng nếu có biến cố gì thì cũng không thể phản ứng, cảm giác áp bách từ bốn phía làm Vân Lang tưởng chừng sinh ra hội chứng sợ không gian hẹp, không nhịn được lẩm bẩm:” Khác gì lỗ chó đâu, bệ hạ mà sống lại cũng phải chui qua đây à?”
Thái Tể đang bò phía trước khựng người, trong bóng tối không nhìn thấy sắc mặt ông ta, nhưng có thể đoán nó rất đặc sắc, lúc sau mới nghiến răng nói: “ Ngươi không biết giữ chút cung kính với bệ hạ à?”
Vân Lang cáu kỉnh:” Đâu phải lỗi của cháu, cháu có làm cái lỗ chó này đâu.”
Thái Tể hừ một tiếng rồi bò tiếp.
Vân Lang không biết mình đã bò bao lâu, vì trong không gian kín lại còn tối om thì rất khó nắm bắt thời gian, vừa bò vừa nơm nớp lo sợ có con rắn to tướng ở phía sau, thầm chửi bới không thôi.
Đến khi đầu gối đau không chịu nổi nữa thì cảm giác vách đá không còn, Vân Lang đưa tay sờ trái sờ phải, chẳng thấy gì cả, mới biết là đã vào thành.
Một đốm lửa xuất hiện cách đó không xa, Thái Tể đang thổi bấc lửa, đốm lửa đỏ sậm chẳng mấy chốc biến thành ngọn lửa sáng.
“ Đừng đi lung tung.” Thái Tể thấy Vân Lang ngó nghiêng thì cảnh cáo trước:
Vân Lang đứng im tại chỗ tức thì, y không cho rằng Thái Tể dọa mình, vậy thì nơi này nhất định có nguy hiểm.
Thái Tể đi tới gần một cái xích sắt, lửa liền men theo sợi xích sắt chạy đi, chẳng mấy chốc tới trần, sau đó là ngọn lửa lớn xuất hiện, rồi chia làm sáu, chạy về sáu phía khác nhau.
Cả cái động được bảy ngọn lửa chiếu sáng như dưới ánh mặt trời.
Không biết chất dẫn cháy của thứ lửa này là gì, không những sáng mà còn ổn định, nó chiếu vào cái đĩa tròn khảm bạch ngọc, ánh sáng phản chiếu lại mặt đất, sáng choang.
Vân Lang hoa mắt chóng mặt, xoay một vòng rợn người nhận ra xung quanh mình toàn là quả cầu gai, đường kính phải tới một mét, gai nhọn nhô ra cả xích, cho dù đã rỉ sét hết rồi, nhưng công năng giết người chỉ tăng không giảm.
Cầu gai được từng sợi xích mảnh giữ ở trên sườn dốc, Vân Lang rất lo xích bị đứt thì mình sẽ thành thịt nát, mà sợi xích thì cả trăm năm rồi, không có tí đảm bảo nào.
Nào đã hết, vừa xoay đầu thấy ngay tráng hán cầm rìu lớn, mắt trợn trừng như Trương Phi, tựa hồ muốn chặt y, cảm giác của y rất rõ ràng, cái rìu đó muốn chặt xuống người y.
“ Gia gia, đừng đứng dưới đó nguy hiểm lắm.”
Vân Lang làm rõ hoàn cảnh của bản thân tức thì kéo Thái Tề leo lên dốc, có lẽ giọng của y quá lớn hoặc vì nguyên nhân nào đó đã thực sự kinh động tới tráng hán, rìu của hắn chém đánh "sầm" một cái xuống sợi dây xích, xích đứt ngay, quả cầu gai lăn uỳnh uỳnh xuống, khí thế không gì cản nổi.
“ Đi.” Thái Tể tóm cổ áo Vân Lang vận hết sức bình sinh đẩy y tới khu vực màu đen, bản thân cũng lăn theo, vừa mới tới tơi liền ấn đầu Vân Lang vừa định nhổm dậy.
Uỳnh!
Một hàng nỏ thương lao vùn vụt qua đầu họ, cắm phập vào vách đá đối diện, nỏ thương bắn đứt xích sắt, cảm tưởng như có trận động đất, bốn bề rung chuyển, những quả cầu gai điên cuồng lăn xuống.
Một khung cảnh vô cùng khiếp người.
Vân Lang kinh hoàng theo bản năng muốn chạy, nhưng lại lần nữa bị Thái Tể ấn chặt xuống đất, mười mấy quả cầu gai lăn qua lăn lại chỗ lõm, va chạm vào nhau phát ra tiếng choang choang đau tai, tưởng chừng chúng lăn hỗn loạn, nhưng lại không bỏ qua bất kỳ một chỗ nào.
Mất chừng một khắc đến khi động lực đã hết, mật độ những tiếng va chạm đinh tai nhức óc mới giảm dần, mười hai quả cầu gai lăn xuống chỗ thấp nhất, va mạnh vào nhau, rồi hết thày quay trở lại im lìm.
Lần này thì Vân Lang nằm bẹp dưới đất như con dán, mồ hôi nhễ nhại, sức lực mất hết muốn cử động cũng không được, thân thể như bị mặt đất hút lấy.
Y không tin mình vẫn còn sống qua cái bẫy vừa rồi.
Thái Tể tức mình bợp đầu Vân Lang một cái, lột áo ngoài của y ra, quả nhiên bên trong là có một đống thứ kỳ quái trên người, nguyên tấm sắt buộc trước ngực và lưng, nghiến răng giúp y cởi bỏ:” Đây là đất tháo giáp, ngươi mang nhiều đồ sắt vào như thế, tất nhiên sẽ bị hộ vệ chém, thiếu chút nữa ngươi hại chết chúng ta.”
Toàn thân Vân Lang ướt đẫm mồ hôi, gian nan bò dậy, còn cứng miệng:” Cục nam châm thôi mà nói đất tá giáp gì chứ.”
Thái Tể hừ một tiếng: “ Từ khi bệ hạ thiếu chút nữa bị Kinh Kha hành thích thành công, trong cung có thêm một nơi thế này, chỉ cần trên người có đồ sắt, sẽ bị võ sĩ loạn đao chém chết.”
Vân Lang ôm chặt cánh tay chưa hết run, ai bảo Thái Tể không nói rõ bên trong có thứ quỷ quái gì, cứ dấu dấu diếm diếm, hại lão tử suýt chết, còn trách mình.
Lẩm bẩm chửi bới không thôi, cái thời Tần Thủy Hoàng đồ sắt còn chưa được dùng với quy mô lớn, vũ khí chủ yếu là bằng đồng, cục nam châm ngu xi to đùng này sẽ chẳng có mấy tác dụng, xúi quẩy thế quái nào mà gặp đúng tên thích dùng đồ sắt tinh luyện như mình, kết quả thiếu điều chết ngu rồi.
Thái Tể đứng lên, nhìn bảy ngọn lửa đang phát sáng trên trời, hai tay ôm hốt bản, từng bước đi men theo đường hành lang vào trong thành.
Nội thành khác xa ngoại thành, thể hiện sự chênh lệch rõ ràng về địa vị.
Khắp nơi là đình đài lầu các, các con đường lớn rộng thênh thang đủ hai chiếc xe ngựa đi qua, đó đây rải rác dinh thự quy mô rất lớn, khắp nơi đều thấy tượng đá, người đi đường đa phần là quan lại hào thương, không cũng là quý phụ quần áo đẹp đẽ nhiều màu sắc, vẻ mặt ung dung tự tin, thể hiện rõ khí thế của kinh đô Đại Tần.
Thị tập kia đã làm cho Vân Lang ngạc nhiên lắm rồi, nhưng vẫn không cách nào so sánh được với nơi này, vì ngay cả hoa dùng lụa chế tác ra cũng thật hơn cây giả ở bên ngoài rất nhiều. Mái hiên uốn cong thấp thoáng sau những hàng cây, ngói đen trông qua chẳng đơn giản có gì đẹp, nhưng toát lên vẻ cổ kính trang trọng.
Vân Lang lần nữa ngơ ngác đi trên con đường lát đá, tình cờ bắt gặp một hồng y nữ tử đang đánh đàn trên sân khấu lộ thiên, phía dưới có rất nhiều quan viên đội mũ ô sa nghe nàng biểu diễn, ai nấy ngồi đó như si như mộng.
Mỹ nhân có đẹp đến mấy mà biến thành xương khô thì chẳng đẹp nổi, tóc dính bụi xám xịt, cái đầu lâu trắng ởn, trông trống rỗng, không đến nỗi đáng sợ, dù sao Vân Lang quen rồi.
Đàn cổ thì rất tốt, đàn dài ba xích, dây đàn vẫn còn, đôi tay chẳng còn máu thịt đặt bên trên, không thấy chút mỹ cảm nào.
Thái Tể nhìn qua kiểu tóc nữa tử đó, nói:” Đó là mỹ nữ nước Sở, được bệ hạ cho phép gặp ngoại thần tức là rất được ân sủng, đáng tiếc không có con, đành thế thôi.”
“ Những người này đều là đất sao?” Vân Lang chỉ những bức tượng ngoại thần hết sức cầu kỳ:
“ Có lẽ vậy, có lẽ không.” Thái Tể trả lời hời hợt, chứng tỏ quan hệ với ngoại thần chẳng ra sao:
Vân Lang thấy một cái móc vàng ở trên vai nữ tử, hẳn là dùng để treo ống tay áo rộng quá mức cần thiết của nàng, ống tay áo của nàng đã mục, khiến đôi tay cũng rơi xuống đất, y liền đi tới nhấc ống tay áo của nàng lên treo vào móc vàng, không ngờ chạm vào cái đàn, xương bàn tay vốn hoàn chỉnh rời ra, chạm vào dây đàn, phát ra tiếng đàn hơi đục.
Giống như lời cảm ơn.
.....
Tả thật quá.