Không biết tên nàng là gì, không biết nhà nàng ở đâu, vẻn vẹn chỉ một tiếng đàn, không đủ đoán ra câu chuyện ẩn sau trăm năm lịch sử.
Vân Lang buông tiếng cảm khái rồi chắp tay từ biệt mỹ nữ rời sân khấu, đi ra con đường lớn, chợt nghe tiếng gió vù vù, nhíu mày nhìn về phía phát ra tiếng động.
Một người kim loại cực cao đứng sau cổng thành, trong tay hắn cầm chùy xích, từ lúc Vân Lang vô tình phát động mười hai quả cầu gai, gây ra chấn động, khiến cái chùy lớn lay động, mới đầu rất ít, nhưng mức độ lay động ngày càng lớn, phát ra cả tiếng gió vù vù.
Vân Lang nhìn thế nào cũng có cảm giác cái chùy xích kia giống con lắc đồng hồ, mà ai chẳng biết, con lắc dùng để cố định và điều chỉnh chu kỳ, chú ý lắng nghe, y còn thấy những tiếng rắc rắc như kim giây đồng hồ chuyển động.
Bị một lần đủ tởn tới già, Vân Lang kéo tay Thái Tể hỏi vội:” Gia gia, cơ quan ở đây cũng phát động rồi à?”
Thái Tể đi tới, nhìn cài chùy đung đưa trên đỉnh đầu:” Ta cũng không biết, lần đầu tiên thấy nó chuyển động đấy.”
Lần đầu mới thấy à? Thế thì không ổn rồi, yếu tố bất trắc quá nhiều.
“ Vậy thì chúng ta về thôi.” Vân Lang vừa nói vừa kéo Thái Tể về cái lỗ chó, bất kể cái thứ đó đại biểu cho cái gì Vân Lang không hứng thú muốn biết, cứ kiếm chỗ an toàn rồi tính sau.
Tinh thần thăm dò là chuẩn bị cho nhà tham hiểm quả cảm, Vân Lang không phải là nhà thám hiểm, Tần Thủy Hoàng ngay cả nguồn phóng xạ đều có, thêm thứ giết người quỷ dị gì cũng chẳng lạ, mạo hiểm làm cái gì?
Thấy Vân Lang đã chui vào lỗ rắn, Thái Tể cũng chỉ biết thở dài chui theo.
Quay trở lại ngoài thành Hàm Dương, Vân Lang xác định mình lần nữa đứng ở nơi Hồ Hợi xây dựng, áp lực mới dần biến mất, hoàng đế quả nhiên cứ phải vô dụng một chút thì tốt hơn, quá lợi hại thì thiên hạ không ai sống yên cả.
Tường thành sừng sững giống như tấm màn đen, chia khu mộ thành hai phần, ánh sáng bên trong không truyền ra ngoài được, ánh sáng bên ngoài không chiếu vào trong.
Vân Lang chưa hoàn toàn yên tâm, kéo Thái Tể tới thị tập, quay lại quán rượu, lấy rượu uống.
Đứng xa nhìn núi lửa phun mới là cách thưởng thức quang cảnh tốt nhất.
“ Cổng thành mở ra rồi.” Thái Tể bỗng nhiên đứng dậy hô:
Vân Lang ngẩng đầu lên nhìn, trước tiên là một khe sáng xuất hiện ở tường thành, tiếp đó từng chút từng chút mở rộng, sáng rực như cánh cổng thiên quốc.
Thái Tể đặt bát rượu xuống chạy ngay, Vân Lang chửi một tiếng cũng phải chạy theo.
Một con rắn to bằng cánh tay từ cống nước chui ra, trông có vẻ nó chuẩn bị vào vùng đất sáng kia, tới cổng thì nó cảnh giác cuộn mình lại, thè lưỡi tìm tòi xung quanh.
Vân Lang lấy cái đầu dê, ném thật mạnh vào cổng thành, mãng xà nhận ra sự tồn tại của thức ăn, không kiềm nổi dụ hoặc, chầm chậm trườn vào thành.
Không thấy có sự kiện gì xảy ra.
“ Ta vào trước, nếu không ổn thì ngươi cứ chạy.”
Vân Lang hết sức miễn cưỡng, Thái Tể vào mà có làm sao, y đứng nhìn được sao:” Gia gia, chúng ta nhất định phải vào à?”
“ Phải vào, ngươi không gặp bệ hạ thì chức thái tể này còn chưa hoàn chỉnh, chuyện đã làm không thể bỏ giữa chừng.”
Nếu Vân Lang nỗ lực một chút thì hầu tước Đại Hán cũng có, y thèm gì chức thái tể, vì Thái Tể muốn y làm thái tể nên y mới làm, chứ Tần Thủy Hoàng muốn y làm, y cũng chẳng làm, những lời này rõ ràng chỉ có thể ấm ức nói trong lòng.
Thái độ của Thái Tể rất dứt khoát, không ngờ thấy con mãng xà đang quấn người quanh cái đầu dê tìm cách nuốt vào bụng giờ bị cọc sắt đâm xuyên qua người, sau đó ngọn lửa dài cả trượng phun ra nướng, nó quằn quại đau đớn, cái mồm đỏ hỏn há rộng không phát ra được tiếng kêu la nào, vô cùng kinh khiếp.
Lửa còn chưa tắt hai bên cổng thành tên bắn ra như châu chấu, con mãng xà vẫn còn cố giãy dụa bị tên bắn đứt thành bảy tám khúc, trừ phần bị đâm xuyên cọc sắt, phần khác rơi xuống hố đầy cọc sắt nhọn hoắt.
Vân Lang quyết đoán lùi lại nắm tay Thái Tể:” Gia gia, nguy hiểm lắm, cháu bị nướng một lần rồi, tuyệt đối không muốn lần nữa đâu.”
Thái Tể chẳng sợ, còn có vẻ hào hứng lắm, qua lại quan sát cơ quan ở cổng thành:” Cạm bẫy thật đáng sợ, xem ra cơ quan phát động là người sắt cầm chùy xích rồi, chỉ cần hủy nó, cơ quan cũng đóng lại.”
“ Kệ nó, tìm hiểu làm gì, chúng ta về thôi.”
“ Ngươi là thiếu niên mà không có chút tò mò nào à?”
Vân Lang hậm hực:” Cháu vì quá tò mò cho nên mới rơi vào cảnh này đấy. Chúng ta về nhà đã, ngồi trong nhà thong thả tò mò được không?”
Bầu trời sáng ngời tối dần lại, cổng thành từ từ khép vào, cọc sắt xiên qua thi thể con mãng xà cũng từ từ hạ xuống, hố đen trên mặt đất được phiến đá trượt tới che đi, liền lại một mảnh.
Chỉ có mùi cháy khét trong không khí là chứng minh cho những gì vừa diễn ra.
Đèn đuốc ở thị tập tối dần, Thái Tể thở dài, cùng Vân Lang quay trở về.
“ Ngươi sẽ sống tới một trăm tuổi!”
“ Ngươi sẽ sống tới một trăm tuổi!”
“ Ngươi nhất định sẽ sống tới một trăm tuổi!” Vẻ mặt Thái Tể vô cùng hung tợn, dọc đường đi nghiến răng nghiến lợi nói suốt, dưới ánh đuốc hung dữ như bà hổ thật sự:
“ Tất nhiên rồi, rùa trường thọ mà.” Vân Lang rất hài lòng với lựa chọn của mình, không thấy có gì hổ thẹn hết:
Tiến tới thường gian nan, lùi lại bao giờ cũng dễ hơn nhiều, cho nên đường về thuận lợi mà tâm tình Vân Lang còn rất tốt, thậm chí đi qua chỗ Vương Tiễn vỗ vai hắn nói một câu tạm biệt.
Bích họa lần này nhìn trông thuận mắt hơn nhiều, Vân Lang còn đứng lại ngắm nghĩa công tích của Tần Thủy Hoàng. Đi sạn đạo không còn phiền toái gì nữa, Vân Lang không cởi dây thừng ra mà buộc chặt thêm, để nó thêm chắc chắn, vì Thái Tể chưa chịu đâu, thế nào cũng bắt y quai lại.
Lấy hai cái chân đèn bằng đồng ra, vặn ấn tín thái tể, cổng khép vào.
Cái cầu thang xoắn ốc rất phiền phức, đi xuống một bậc lại phải dùng sức đẩy một bậc vào, khi xuống tới bậc cuối cùng thì Vân Lang mệt tới bã người, ngồi bệt xuống cười vô cùng thoải mái.
Leo ra từ đỉnh núi, Đại Vương lao ngay tới, thấy hai người đều hết sức thân thiết, lượn vòng quanh.
“ Rốt cuộc làm thế nào ngươi mới chịu đi tới cùng, làm thế nào ngươi mới chịu bái kiến bệ hạ?” Thái Tể nhịn suốt cả đoạn đường về rồi, rống vào mặt Vân Lang:
“ Trừ khi cái hoàng lăng này hoàn toàn do cháu khống chế thì cháu mới yên tâm, nếu còn chỗ nào nằm ngoài tâm khống chế, sau nhất định không đi.” Vân Lang uống một ngụm nước, nói hết sức rõ ràng:
Một nơi của người chết, không thích hợp người sống sờ sờ ra vào.
Thứ Vân Lang ghét nhất là tất cả đều giả, vị tướng quân giả, cây cối giả, thị tập giả, thành trì giả, đã thế còn làm thật tới quá mức, làm người ta sinh ra thứ cảm xúc không tả nổi.
Nhổ một ngọn cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, hơi đắng, nhưng màn theo mùi thơm mát của cỏ tươi, thế là đủ, Vân Lang khoai khoái duỗi thẳng hai tay, hít thở bầu không khí trong lảnh man mát ở đỉnh núi, thực sự khác một trời một vực với nơi quỷ quái kia:” Gia gia, đoạn long thạch chỗ nào thế?”
“ Tự đi mà tìm.” Thái Tử giận dỗi xuống núi một mình, đi thẳng bỏ mặc Vân Lang ở đó: