Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 150 - Q1 - Chương 150: Hương Vị Cuộc Sống.

Q1 - Chương 150: Hương vị cuộc sống. Q1 - Chương 150: Hương vị cuộc sống.

Gai trong ruộng đã cao bằng cả một người, bên trong vẫn có tiếng nam nữ hoan hảo, song bây giờ mặc cho Vân Lang lớn tiếng chửi bới cũng không có ai hoảng loạn chạy ra nữa.

Cái màn sa màu xanh dày đặc này cung cấp đủ bảo hộ cho họ.

Đi qua ruộng gai chính là ruộng lúa mạch bạt ngàn đang trổ bông, gió thổi phấn hoa bay đầy trời.

Vân Lang dẫn Đại Vương đi xuyên qua bờ ruộng, có lẽ vì nhiều ngày không tắm rửa, mùi của vua muôn thú rất dậm, khiến đàn vịt hoang phành phạch vỗ cánh bay dào dác.

Đại Vương lao tới vồ, nhưng không bắt được con nào, Vân Lang thì hớn hở chạy tới chỗ đàn vịt vừa bay mất, quả nhiên là thu hoạch được mười mấy quả trứng.

Bọn vịt lừa được Đại Vương chứ làm sao lừa được y, mười mấy quả trứng cho đầy túi, sắp nở cả rồi, không lãng phí được, y quyết định đi đầu trong đại nghiệp nuôi vịt ở Quan Trung.

Người Vân gia làm việc đều mặc y phục, khăn tay màu xanh buộc trên đầu, ống tay áo móc lên, duỗi cánh tay ra nhổ cỏ, hết sức thích mắt.

Nhất là khi bọn họ nhìn thấy Vân Lang là đưa tay ra vẫy, ống tay áo thùng thình một khi giơ lên là có thể nhìn hết mỹ cảnh bên trong, có tròn có lép, có chảy sệ.

Nhưng đều là thật, tất cả là thật, Vân Lang ngửa mặt hít đầy lồng ngực hơi thở sự sống ấy.

Vân Lang cố ý đi một vòng lớn quanh trang viên, thậm chí là lắm lúc tỏ ra lén lút cực kỳ đáng ngờ, vậy mà không có bất kỳ một hộ vệ nào xuất hiện, ngược lại khiến đám phụ nhân hiểu lầm cười lớn, có phụ nhân bạo gan thậm chí cố tình kéo trễ cổ áo, khoe với Vân Lang vốn liếng sinh nở mạnh mẽ của mình làm y phải cúi đầu né tránh.

Ngực nở mông to là yêu cầu thẩm mỹ của bình dân cưới lão bà, sinh ra được hậu đại tráng kiện mới là chuyện người ta chú ý nhất.

Còn về phần đế vương quý tộc, bọn họ thích eo mảnh như liễu, thân nhẹ như én, có thể nhảy múa trên lòng bàn tay, nữ tử với họ mà nói là món đồ chơi, sinh nở không phải là ưu tiên đầu tiên.

Thiếu nữ triều Hán thường ăn mặc kín mít, còn phụ nhân ... vào cái thời đại ba mươi tuổi đã xưng là bà tử này, bọn họ khi gả đi rồi chẳng bận tâm nữa.

Vân Lang tắm rửa mà mang một nỗi lo, không biết lão bà sau này của mình thế nào, sớm muộn y cũng phải thành thân, sinh con, nhưng mà nhìn lại toàn bộ nữ tử thời này y tiếp xúc, chỉ biết thở dài. Tắm xong thấy Sửu Dung gian nan leo cầu thang mang cơm cho mình, Vân Lang lại thở dài lần nữa: “ Đừng có suốt ngày chỉ biết nghĩ tới ăn, ngươi xem lại bản thân đi, béo tới sắp không thấy mắt nữa rồi, thế thì làm sao gả cho Trử Lang được.”

Sửu Dung tự hào nói: “ Trử Lang nói hắn thích tỳ tử tròn tròn.”

Nhưng mà thế này thì quá tròn, Vân Lang há miệng mấy lần, rốt cuộc không nói được gì, đẩy đã thịt về phía Sửu Dung:” Thế thì mang đi ăn đi.”

“ Tiểu lang sao không ăn?”

Vân Lang xua tay:” Làm rau ngũ bội tử trộn rồi mang cho ta, thịt thì thôi, gần đây đang ngấy, muốn ăn chút thanh đạm.”

Sửu Dung hoan hỉ bê đĩa thịt xuống lầu, lát sau Vân Lang nghe tiếng nàng và Tiểu Trùng chí chóe tranh thịt của nhau, quên luôn lời y dặn. Tào Tương mấy lần bảo y phải đổi nha hoàn rồi, nói hai đứa này thế nào cũng gây họa cho y, nhưng Vân Lang không nỡ.

Còn may Vân Lang không phải chỉ có hai nha đầu ngốc đó, Hồng Tụ mang rau trộn lên tầng hai cho Vân Lang, đang ăn Vân Lang cũng phải ngẩng đầu lên nhìn tiểu cô nương này. Xinh đẹp đúng thứ là do trời sinh thật, cho dù mặc áo gai, chỉ càng tôn thêm vẻ đẹp thanh thuần cho Hồng Tụ, thanh khiết như sương mai, còn mặc trên người Sửu Dung thì chẳng khác gì vỏ lạp xường.

Đứa bé mười tuổi trải qua đại họa trở nên trầm tĩnh ít nói, kẻ thù của nó là hoàng đế cường đại, cho đành chấp nhận số mệnh.

Ngũ bội tử là một thứ rau dại rất ngon, cũng là một trong số thứ rau mà Vân Lang thích ăn, loại rau này cần phải phơi khô, sau đó ngâm cho hết vị, cuối cùng là luộc chín, trộn với dầu mè mới ngon được.

Rau trộn do Hồng Tụ làm và Sửu Dung làm khác nhau cực lớn, ngũ vị điều hòa vừa đủ, dầu không nhiều, vẫn ăn ra mùi thơm trong đó.

“ Sau này ta ăn rau do ngươi làm, hôm nay làm rất ngon.” Vân Lang hài lòng tán dương:

Hồng Tụ được khen hoan hỉ lắm, lại có chút sợ hãi chỉ chỉ Sửu Dung trong viện tử.

“ Sửu Dung năm sau xuất giá rồi.”

Hồng Tụ quỳ ngay xuống:” Tỳ tử không gả đâu, sẽ hầu hạ chủ nhân cả đời.”

Vân Lang mỉm cười:” Đừng nói tới chữ cả đời, con người đến chuyện ngày mai còn khó làm chủ nữa là. Ngươi lớn lên thế nào cũng gặp nam tử mình ái mộ, sẽ có cuộc sống riêng của mình.”

“ Không không.” Hồng Tụ lắc đầu quầy quậy:” Mẫu thân tỳ tử vì gặp được nam tử kia cho nên ...”

“ Dừng.” Vân Lang quát ngang lời Hồng Tụ, nghiêm khắc nói:” Ta bảo ngươi quên hết đi mà, chỉ cần nhớ một điều, mẹ ngươi muốn tốt cho ngươi, hãy sống vui vẻ, làm chuyện mình thích, thế thôi, nhớ chưa?”

Hồng Tụ gật đầu, cực kỳ lễ phép khom người lui ra.

“ Phó dịch nhà ngươi chỉ có nó là được, còn lại đáng chôn sống hết.” Cái bộ mặt xấu xí của Tào Tương từ ngoài cửa sổ thò vào, tay còn cầm nửa quả dưa:

“ Nhà ta nên nhận thêm phó dịch như Sửu Dung, như thế mới không có ác khách tùy tiện xông vào.” Vân Lang lẩm bẩm, trước kia có một tên thích leo cửa sổ, giờ lại thêm một tên nữa:

“ Thời gian qua ngươi đi đâu vậy? Ta thấy ngươi biến mất hai lần rồi, như có chu kỳ ấy.” Tào Tương vừa gặm dưa vừa hỏi, tên này vẫn gầy khô như cũ nhưng thần sắc tốt hơn, có chút hồng hào:

Vân Lang không thèm trả lời:” Ngươi về nhà rồi cơ mà? Sao quay lại đây nhanh thế?”

“ Y giả xúi ta về bị mẫu thân ta đánh chết rồi, nói lão già đó vì tham công nên muốn chiếm công của người khác làm của mình mới bảo ta về, sau đó đuổi ta tới nhà ngươi. Sau này cần hái thuốc ngươi bảo tên gia phó Tào Phúc của ta là được.”

Vân Lang chỉ biết lắc đầu, đó là y giả giỏi, có ông ta, y bớt được nhiều việc, không ngờ nhất thời nảy lòng tham mà mất mạng rồi.

“ Khi mẫu thân đưa ta tới nhà ngươi, còn đánh mạt chược với A Kiều, ta cũng tham gia.” Tào Tương đột nhiên nói:

Vân Lang thuận miệng đáp:” Còn ai nữa?”

“ Đổng Quân.”

Vân Lang cười đểu: “ Đội hình đẹp, sau này nên chơi nhiều vào.”

“ Không chơi được nữa, hôm qua Trương Thang tới Trường Môn cung thiến Đổng Quân rồi, ta còn tận mắt nhìn, thiết rất sạch sẽ, dưới quần hắn không còn bất kỳ thứ gì nhô ra nữa. Đoán chừng muốn chơi tiếp phải nửa năm nữa.” Tào Tương nói với vẻ phần khích biến thái:

Vân Lang hít một hơi như đau răng: “ Vậy mà lần trước ngươi còn kéo ta đi qua đó chơi mạt chược, muốn hại ta chắc.”

Tào Tương khinh bỉ nhìn Vân Lang:” Ngươi biết khi có người tố cáo Đồng Quân và A Kiều uế loạn cung đình, ngươi biết bệ hạ nói gì không?”

Vân Lang làm sao mà biết.

Tào Tương không đợi y trả lời vẫn kể:“ Bệ hạ nói, không có chuyện đó. Bệ hạ còn nói, không phải người tin Đổng Quân, mà là tin A Kiều, dù A Kiều có trăm điều không phải, nhưng mắt nhìn nam nhân cao vô cùng, nàng cực kỳ kiêu ngạo, món đồ chơi như Đổng Quân sao lọt vào mắt nàng được, bệ hạ không thèm để ý.”

Vân Lang không bình luận, y chưa gặp A Kiều chỉ liếc Tào Tương một cái, khóe môi hơi nhếch lên.

Không ngờ Tào Tương tâm tư linh mẫn như thế, nghiến răng:” Ý ngươi là ta xấu xí nên mới không sao chứ gì?”

À, thông minh lắm! Vân Lang chẳng sợ hắn, bình thản nói:” Bụng to, người như que củi, ngươi đẹp với ai? Ta thấy khả năng bệ hạ định thiến cả ngươi cơ, vì ngươi xấu xí quá nên tha đó.”

Bình Luận (0)
Comment