Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 151 - Q1- Chương 151: Ai Nói Ngốc Nghếch Là Vô Dụng.

Q1- Chương 151: Ai nói ngốc nghếch là vô dụng. Q1- Chương 151: Ai nói ngốc nghếch là vô dụng.

Tào Tương bị Vân Lang xỉ nhục không giận, lấy trong lòng ra một cái gương đồng nhỏ, vừa soi gương vừa tự luyến nói:” Ngươi nói thế chẳng qua ghen tỵ với dung mạo sắp khôi phục của ta. Ngươi xem, bụng ta xẹp đi nhiều, mẫu thân ta nói, hai má ta đã có thịt, thêm dăm ba tháng nữa tay chân trở lại như thường. Để ngươi xem dung mạo của ta, từ nhỏ ta được coi là đệ nhất mỹ nam của Trường An đấy.”

Vân Lang xúi:” Vậy thì ăn cho tốt, món giúp người ta lên cân tốt nhất là cơm trộn mỡ lợn, lên mỡ nhanh lắm.”

“ Thế à, vậy ta ngày ngày đều ăn.” Tào Tương hoan hỉ gật đầu, thấy Vân Lang rất biết điều:

Vân Lang nhìn lại Tào Tương, không nói cái khác chứ tên này khung xương lớn, cũng cao hơn người thường một chút, nếu ăn uống theo kiểu đô vật sumo của nước Oa, tương lai nhất định thành đô vật hợp cách, còn mỹ nam gì đó thì không dính dáng gì tới hắn cả.

Tào Tương là người có tính hành động rất cao, hắn lập tức kiếm bát cơm trắng lớn, dưới mỡ lợn lên, ăn gian nan vô cùng nhưng hắn không bỏ, khi có mục tiêu, nghị lực của tên này rất lớn.

Sửu Dung nhìn Tào Tương ăn mà chảy nước dãi, nàng cũng muốn ăn như thế, bị Vân Lang cầm chổi lông gà đánh cho chừa thì thôi.

Đây mới là sinh hoạt sống động thực sự.

Vân Lang nhìn hoàng lăng bao phủ trong ráng chiều muôn hồng ngàn tía đẹp khôn tả, thực sự mong Thái Tể có thể sống thêm thời gian nữa, lúc này chắc ông ấy đã về, dẫn Đại Vương tới tiểu viện trong rừng thông.

Viện tử tối om, Thái Tể ngồi dưới mái hiên ngây ra nhìn không gian tối tăm trống rỗng trước mặt, hai ông già thích nặn tượng đã ngủ rồi, người có tuổi thích ngủ sớm đó là bí quyết tránh xa thế giới hắc ám của họ.

Thái Tể vẫn ngồi im lìm như đã hòa nhập vào bóng tối, vì chỉ nghe tiếng bước chân là ông ta biết Vân Lang và Đại Vương tới.

Vân Lang đi tới ngồi xuống bên cạnh, dù bị tường viện, bị rừng thông che khuất tầm nhìn, y vẫn biết hướng Thái Tể đang nhìn là gì, cũng ngẩng đầu về phía đó. Chuyện đã như vậy rồi, Vân Lang chẳng muốn giận Tận Thủy Hoàng nữa, nhẹ giọng nói:” Gia gia, quên nó đi, người bị nó giam cầm quá lâu rồi, giờ nó là chuyện của cháu.”

Thái Tể vốn định không thèm để ý tới y, nghe vậy quay đầu sang, mắt sáng lên:” Thật chứ?”

Vân Lang gật đầu:” Đương nhiên là thật, nhưng đợi cháu hoàn toàn khống chế được nó đã, nó là kho báu học vấn, tìm hiểu thấu triệt rồi là có thể khống chế.”

Thái Tể thở phào, rồi giơ đôi bàn tay gầy guộc lên:” Đừng để ta đợi quá lâu, ta không còn nhiều thời gian đâu, đôi tay nay đã không nghe sai bảo, không còn nặn được người bùn nữa.”

Vân Lang giơ hai tay mình lên:” Vậy cháu giúp gia gia.”

“ Mười ngày đi một lần được không?” Thái Tể hỏi đầy trông đợi:

Vân Lang không đành lòng từ chối, nặng nề gật đầu:” Không vấn đề.”

“ Hôm nay là ngày đầu tiên.”

“ Được.”

Vân Lang không biết tối qua mình hứa bao nhiều, chỉ biết sau khi trời sáng, y liền hối hận, nhưng nếu không hứa thì còn hối hận hơn.

Cả đêm cùng Thái Tể nặn tượng đất, tính ngủ bù một giấc, không ngờ phu thê Mạnh Độ tới bái phỏng, rất chính thức, còn có cả bái thiếp gửi tới trước. Đoán chừng vì Vân Lang đuổi hết nhà hoàn phó phụ đi theo huynh đệ Mạnh gia, cho nên họ mới không yên tâm tới sớm như thế.

Trương Thang cùng với phu phụ Mạnh Độ, ba người họ đúng là tổ hợp kỳ lạ.

Vân Lang niềm nở đón khách, chào hỏi khách sáo vài câu, nhìn sự cấp thiết của phu phụ họ, chắc đây là lần đầu xa con lâu như vậy, dẫn họ qua trung viện mới xây dựng, tới hậu viện đang xây dở dang, tường bao chưa có, từ đây có thể nhìn ra cả vườn rau cùng ao lớn của Vân gia trang tử.

Phu phụ Mạnh Độ chứng kiến một cảnh không ngờ.

Trong chăn của Mạnh Đại đặt hai mươi quả trứng, hắn muốn dùng nhiệt độ thân thể của mình ấp ra gà con, nhưng không cẩn thận trở mình, đè vỡ bốn quả.

Cho nên trời vừa sáng, hắn liền khóc như cô nhi không còn cha mẹ.

Mạnh Nhị cũng khóc, trứng trong chăn hắn còn nguyên, hắn khóc vì ca ca hắn khóc.

Vân Lang rất kiên nhẫn nhặt vỏ trứng bị Mạnh Đại đè nát, Mạnh Đại thì nức nở kể:” Tối qua ta đã buộc chặt hai chân hai tay rồi mà vẫn trở mình.”

Mạnh Nhị mếu máo chỉ số trứng còn nguyên:” Đắp những ba cái chăn rồi, vẫn không có gà con nào chui ra cả.”

“ Không sao không sao, làm theo cách cũ, tối qua Nguy Đốn nói đã có gà con nở rồi đấy.” Vân Lang nhẹ nhàng dỗ dành:

“ Thật à?” Mạnh Đại, Mạnh Nhị đồng thanh:

“ Thật đấy!”

Hai huynh đệ nghe vậy không khóc nữa, nhặt trứng gà cho vào rổ lót cỏ khô, chạy tới suối nước nóng, thậm chí không thèm cả nhìn phụ mẫu.

“ Ngươi dạy dỗ con ta như vậy đấy hả? Ngươi, ngươi coi chúng như đứa ngốc phải không?” Mạnh Độ mặt tím tái, nghiến răng xông tới túm lấy cổ áo Vân Lang, hàm răng siết lại mắt long sòng sọc, ông ta gặp chuyện này rồi, đám người kia thường xúi bẩy con ông làm trò ngốc nghếch mua vui:” Ngươi .. ngươi làm nhục chúng.”

Trương Thang định tới khuyên can, Vân Lang xua tay bảo không cần:” Có gì sai sao?”

Mạnh Độ ném mạnh Vân Lang xuống đất, mặt đỏ tía tai:” Còn không có gì à, chúng nó đang ấp trứng, ngươi coi con ta là kẻ ngu xuẩn, lừa gạt chúng.”

Vân Lang đứng dậy đủng đỉnh phủi áo:” Gà mẹ dùng thân thể ấp trứng là nhờ nhiệt độ, dùng suối nước nóng ấp ra được gà con là nhờ nhiệt độ, Mạnh Đại, Mạnh Nhị suy ra có thể tự ấp trứng nên hăng hái làm, có gì đáng cười ở đây? Mọi người sao không tự đi xem lệnh lang đang làm gì rồi hãy phán đoán?”

Mạnh Độ thấy thái độ Vân Lang bình thản, có chút hoang mang, ngược lại Trương thị nhanh chóng nhấc váy đuổi theo hai đứa nhi tử.

Phòng ấp trứng của Vân gia đặt ở ngoài trang, từng hàng nhà gỗ thấp chỉnh tề.

Nơi này khắp nơi gà con, ngan con …

Mười mấy cái sọt lớn toàn là gà con vàng ươm đang kêu chiêm chiếp náo loạn, Mạnh Đại đang bắt gà con xem đít, con cho vào sọt bên trái màu đỏ, con thì cho vào sọt bên phải màu xanh.

Trương Thị ngồi xuống nhỏ nhẹ hỏi:” A Đại, con đang làm gì thế?”

Mạnh Đại dí gà con vào mặt bà:” Phân loại gà.”

Trương Thị sợ bẩn lùi lại, không hiểu:” Phân loại gà để làm gì?”

“ Gà mái dùng để đẻ, gà trống dùng ăn thịt, phải nuôi khác nhau, đừng quấy rầy con.”

Ở nhà bọn chúng hơi một chút là ngoạc mồm gọi "nương", đến vấp ngã cũng khóc lóc gọi mình, đôi khi chẳng có việc gì cũng gọi rồi cười ngốc ngếch, giờ đột nhiên lờ mình đi, Trương thị rất không quen, nhìn sang Mạnh Nhị cũng đã chui nửa người vào nhà gỗ thấp.

Cúi mình nhìn hồi lâu mới phát hiện nhi tử đang xoay trứng, động tác rất nhanh, đắp rơm cũng thuần thục, căn nhà gỗ có trăm quả trứng mà chớp mắt Mạnh Nhị xoay hết, không vỡ quả nào.

Mạnh Độ đổi thái độ rất nhanh, có chút nịnh nọt tới gần Vân Lang:” Là hai đứa nó làm ra sao?”

Vân Lang gật đầu:” Ấp gà con là một công việc khổ cực, cần liên tục chú ý tới nhiệt độ trong phòng ấp, nóng hơn một chút cũng không được, lạnh hơn một chút cũng không được, chênh lệnh lại nhỏ, cần người thực thi mới rõ. Dù vậy, thất bại cũng là chuyện thường, điều này Trung đại phu lần trước tới rõ hơn ai hết, từ khi Mạnh Đại Mạnh Nhị tới, bọn họ tiếp nhận phòng ấp của Vân gia, sau đó không có sai sót gì nữa.”

Mạnh Độ không dám tin, Vân Lang thực sự giao công việc như vậy cho con ông ta sao, không phải đang trêu đùa bọn chúng sao?

Bình Luận (0)
Comment