Trương Thang thấy Mạnh Độ nhìn mình thì gật đầu xác nhận lời Vân Lang, lần trước ông ta tới đây thì Vân gia làm ung gần hai trăm quả trứng mà chưa thành công, nhìn gà ngan nhung nhúc khắp nơi, ước tính:” Chắc phải tới một nghìn con.”
“ Một nghìn một trăm mười bốn con, không được đếm nhầm.” Mạnh Đại ở gần đó nghe thấy thì bất mãn hét lên:
“ Con ta biết đếm rồi, lại còn đếm nhiều hơn thế.” Trương thị hét lên, sung sướng tới thiếu chút nữa ngất xỉu:
Người trí lực không đủ, thường có sức kiên nhẫn kinh người, vì họ không suy nghĩ nhiều, nên không bị phân tán, ấp trứng đòi hỏi sự kiên nhẫn bên bỉ, đám Nguy Đốn lanh lợi hoạt bát lại cứ hỏng mãi mà hai huynh đệ Mạnh gia mới tới chưa lâu lại được chuyện người thường không thể. Đây cũng là bất ngờ với Vân Lang, y mỉm cười chỉ túi rơm khô bên cạnh hộp gỗ:” Mỗi con gà một cọng rơm, mỗi ngày đếm ba lần, thậm chí nhiều hơn, làm sao không nhớ.”
Lương thực ở Đại Hán vĩnh viễn không đủ, dù sản xuất ra bao nhiêu lương thực, mỗi năm số người chết đói cũng vô số. Nuôi gà, nuôi ngan rất dễ dàng, già trẻ đều làm được, trước nay ít người nuôi, vì thiếu gà con, Trương Thang mừng ra mặt, chắp tay với Mạnh Độ:” Nếu cách này có thể ban hành thiên hạ, A Đại, A Nhị có thể cầu quan chức rồi đó.”
Mạnh Đại lại hét lên:” Không làm quan, không làm quan, nuôi gà.”
Mạnh Độ cười híp cả mắt rồi, nhìn hai đứa con khờ khạo đáng yêu:” Nuôi gà tốt lắm, nuôi gà là được.”
Đối với nhi tử mình, Mạnh Độ đã tuyệt vọng rồi, thế nên dù đây là việc thấp kém, cũng thấy không có gì là không thể tiếp nhận.
Gà ở Vân gia quá nhiều, gà con gà to truy đuổi nhau, vun vẻ kiếm ăn trên bãi cỏ, khung cảnh ấy làm cái mặt quanh năm trơ ra như gỗ đá của Trương Thang cũng phải nở nụ cười, cảm thán:” Nhiều gà thế này, Vân gia trang không phải sợ hoàng tai (nạn châu chấu) rồi.”
Vân Lang chắp tay:” Vạn vật trên đời này tương sinh tương khắc, chỉ cần vận dụng đúng, có thể điều tiết thiên hạ.”
Trương Thang gật đầu, Vân Lang nói rất đúng, mỗi lần tới Vân gia trang tử lại có thêm cảm thụ mới. Không rõ vì sao ông ta rất thích tới nơi này nên việc chỉ cần phái một tên tiểu lại làm là đủ, ông ta lại tự mình đi thăm thú đồng ruộng, là ưng khuyển hoàng đế, thời khắc nào cũng sẵn sàng vì hoàng đế xuất kích săn mồi, chẳng cần quan tâm tới hai con sâu đáng thương kia.
Trời rất nóng, vì thế hôm nay Vân gia ăn mỳ trộn, là một loại mỳ vô cùng đơn giản, chỉ cần có dấm, tỏi, rau, trộn với sợi mỳ, thế là một món ngon vừa lại dễ làm, thích hợp ăn vào mùa hè.
Mười mấy trù nương của Vân gia rất bận rộn, vì đông người cho nên số lượng mỳ trong sọt cũng chất cao bằng cả người.
Trương Thang ăn sao cũng được, phu phụ Mạnh Độ không có ý kiến gì, chỉ là bọn họ không muốn ăn thứ giống phó dịch Vân gia, cảm thấy làm thế mất thể diện.
Đến khi bọn họ nhìn thấy Tào Tương bê một cái bát to, gắp thật nhiều mỳ, thuần thục trộn rau, vừa ăn vừa đi, không thèm để ý tới bọn họ, mới miễn cưỡng chịu ăn.
Mạnh Đại, Mạnh Nhị mỗi người một cái bát tô, trước kia tới chuyện nhỏ nhất cũng cần nha hoàn phó phụ hầu hạ, giờ biểu hiện vô cùng sống động.
“ Trứng gà!” Mạnh Đại hét lớn:
Trù nương trong bếp đáp một tiếng, lát sau dùng xẻng mang ra hai quả trứng gà ốp lếp đặt vào bát, Mạnh Đại mới hài lòng.
Mạnh Nhị đột nhiên nhảy dựng lên, tát Mạnh Đại một cái:” Sao ăn trứng, không nở ra gà con được nữa.”
Mạnh Đại không kém, vung đấm trả luôn.
“ Làm sao lại đánh nhau thế này, không được đánh nhau.” Trương thị cuống lên gọi phó dịch tới ngăn cản:
Vân Lang cười lớn:” Đợi nhiều gà con rồi hẵng ăn vậy chẳng phải là xong sao?”
Mạnh Đại, Mạnh Nhị đang đấm nhau thùm thụp dừng lại ngay, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra làm Trương thị cứ ngớ người.
Cái sai của phu phụ Mạnh Độ là không chấp nhận thực tế rằng nhi tử mình ngốc nghếch, cảm thấy xấu hổ, vì thế ra sức che dấu, dạy dỗ gò ép huynh đệ họ phải hành động như người bình thường, mà điều đó là không thể.
Còn Vân Lang để họ tự do, ở nơi này cũng không dám trêu chọc huynh đệ họ, huống hồ y cho rằng, chỉ cần biết nghĩ thì không phải kẻ ngốc, dù là suy nghĩ buồn cười tới mấy, vẫn là người độc lập.
Tư tưởng có buồn cười hay không không phải do người khác đánh giá, hay nói cách khác, người khác không có tư cách phán định tư duy của một người.
Trương Thang bê bát mỳ lên tầng hai, nơi này có một cái bàn, trên bàn có một đĩa rau, một đĩa trứng gà rán, một đĩa thịt nguội thái mỏng.
Hồng Tụ gắp mỗi thứ một ít, trộn đều cho họ rồi thi lễ đi xuống lầu.
Trương thị căn bản không có tâm tư ăn uống nữa, món ngon tới mấy với nàng bây giờ không còn sức hút, tâm tư đặt cả vào ba thiếu niên đang bê bát mỳ lớn ngồi ở bàn dưới mái hiên vừa ăn vừa thì thầm với nhau cái gì đó.
Nhìn Trương Thang bê bát mỳ ra lan can, nói nhỏ với trượng phu, bỗng nhiên rơm rớm nước mắt:” Thiếp không muốn sinh con nữa, có hai đứa nó là đủ rồi.”
Mạnh Độ ngây ra một lúc gật đầu:” Cũng được, cũng được.”
Trương thị mắt đỏ hoe:” Những năm qua ủy khuất chàng, làm chàng phải chịu tủi nhục rồi.”
“ Kỳ thực, chúng ta phải cám ơn chúng, xem những người theo bệ hạ từ thời tiềm đế có kết cục gì, nếu không vì có hai đứa con ngốc, bị người khác xem thường, đã không được bệ hạ che chở.” Mạnh Độ thở dài:” Ủy khuất nàng mới đúng.”
Trương thị nhìn nhi tử ăn như rồng cuốn hổ vồ, lau khóe mắt:” Tước vị nhà ta có, tuy không cao cũng đủ dùng, trong nhà nuôi gà cũng không có gì mà phải mất mặt.”
Từng sọt mỳ lớn theo cùng gia phó Vân gia làm việc trở về, chẳng mấy chốc không còn nữa, người Vân gia vẫn giữ thói quen tập trung ăn cơm ở tiền viện, vì thế khung cảnh rất hùng tráng.
Đằng xa, một tòa lầu các đang dựng lên, được chi chít giàn giáo bao quanh, không thấy rõ được dáng vẻ, xa hơn nữa là tường bao vẫy đang xây dựng, không phải bằng đất vàng nện chặt, mà là dùng gạch đen, gắn với thứ kỳ quái màu trắng.
Tường bao đã xây được một đoạn dài, nhấp nhô theo địa thế, rất giống với Trường Thành.
“ Đây là nhân gian.” Trương Thang ăn rất ngon lành, thường ngày ông chỉ ăn một bát, lần này ăn hết lớn tiếng gọi Hồng Tụ lấy cho mình bát nữa, ăn xong là vội vội vàng vàng đi ngay, chẳng nói lấy một lời cáo biệt:
Phu phụ Mạnh Độ ở lại xem nhi tử ấp trứng, trời rất nóng, không gợn một bóng mây, mặt trời như muốn nung cháy cả mặt đất, gà mẹ sẽ không chịu nằm ổ, nên phải dựa vào con người.
Tào Tương chỉ mặc mỗi một cái quần cộc nằm trên ghế mây, ăn cơm trộn mỡ lợn liền bốn ngày, làm thân thể hắn thêm hư nhược, chủ yếu là vì tiêu chảy dữ dội. Bụng cũng dần thích ứng rồi, Tào Tương còn nói không tệ, đợi khi nào khỏe hơn sẽ ăn.
Tên này không khác trước là bao, trừ sau khi cái bụng tóp đi nhanh chóng, khiến có lớp da nhão treo lủng lẳng trước bụng, rất khó coi.
Vân Lang cũng ăn mặc tương tự, nhưng đẹp mắt hơn nhiều, chẳng những vóc người cân đối, làn da còn đầy sức sống, hoàn mỹ không có lấy một vết xẹo. Từ khi đi theo Thái Tể, trong lúc vô tình, lại lộ ra động tác thong dong ưu nhã, như lúc này đây đang phe phẩy cái quạt lông ngỗng, cực kỳ bắt mắt.
“ Ngươi nhất định xuất thân phú quý, còn là đại phú quý.” Tào Tương nhìn Vân Lang mà chướng mắt:
Gió từ đồng xa thổi tới, qua hàng cây rậm rạp liền trở nên mát mẻ. Vân Lang rất hưởng thụ thời gian yên tĩnh này, mơ mơ hồ hồ rên một tiếng, xoay người nằm cho thoải mái, khép mắt lại chuẩn bị làm một giấc ngủ trưa.
..........
Chương này rất nhân văn, mười mấy năm trước mình từng mê truyện Khiêu Vũ, nhưng có một chương NVC chế giểu người ngốc, từ đó mình không bao giờ đọc truyện của ổng nữa.