“ Có con cháu nhà ai mà từ nhỏ không rèn luyện gân cốt, cho dù ta được nuôi nấng cẩn thận, nhưng toàn thân không dưới mười vết thương, chưa nói cưỡi ngựa bị ngã gãy tay. Ngươi trước kia có thể đánh bại được Khứ Bệnh, tuy dùng thủ đoạn, nhưng cũng từng rèn luyện qua, làm sao trên người ngươi không có thương tích gì?”
Muốn ngủ mà có kẻ lải nhải bên cạnh rất khó chịu, Vân Lang bực bội đáp:” Cưỡi ngựa rất nguy hiểm, không mang đồ phòng hộ, chưa ngã chết là may rồi.”
“ Ai lại mới luyện tập cưỡi ngựa đã mặc khải giáp, hơn nữa tay ngươi sao không có vết chai, mềm hơn cả thị nữ nhà ta.” Tào Tham sờ tay Vân Lang:
“ Buông tay ta ra.” Vân Lang sởn gai ốc rụt tay lại:” Ai bảo với ngươi đồ phòng hộ là khải giáp?”
“ Vậy là cái gì?”
Đúng là nhi tử của Trường Bình, cực kỳ đáng ghét, chẳng biết cái quái gì nhưng rất thích truy hỏi tới cùng, Vân Lang muốn ưu nhã cũng không nổi nữa rồi:” Được rồi, xây cho ta một tòa lầu nữa, ta sẽ nói cho ngươi.”
“ Một tòa lầu có là cái gì, nếu thứ đó đủ tốt, đợi Nghênh Phong lâu nhà ngươi làm xong, ta bảo quản sự làm.” Tào Tương thoải mái phất tay, hắn chưa bao giờ phải bận tâm tiền bạc:” À này, ta gọi đám huynh đệ trong thành tới đây tránh nắng được không?”
“ Thế ta được cái gì?”
“ Người ta tới là ngươi có thể diện lắm rồi, ngươi còn đòi hỏi, sau này nếu quen thuộc rồi, ngươi vào thành Trường An báo danh bất kỳ ai trong số họ là có thể nghênh ngang đi trên phố.”
Vân Lang xoay người sang bên, y định xây chín tòa lầu các, giờ mới có ba, vẫn thiếu sáu cái, đảo mắt một phát:” Nhà ta không đủ phòng.”
“ Ai thèm ở trong nhà ngươi, người ta mang theo kiều thê mỹ thiếp, tới đây sao tận hứng được? Đều có lều hết.”
Mất cả giấc ngủ, Vân Lang đành nói:” Kệ xác các ngươi.”
Nói ra Tào Tương tuy phiền nhiễu, kỳ thực muốn giúp Vân Lang, mời đám hoàn khố tới là có ý tốt, điều này không cần phải nghi ngờ.
Vân gia không thể cứ vậy xa cách với đời, có thân bằng hảo hữu qua lại mới là người bình thường, đám hoàn khố bây giờ cơ bản chính là trọng thần tương lai của Đại Hán.
“ Có cần ta chuẩn bị gì không?” Vân Lang rốt cuộc vẫn phải đầu hàng hiện thực:
Tào Tương vỗ cái giường làm bằng dây rừng bĩu môi:” Bằng vào bộ dạng nghèo khó của ngươi thì có cái gì hay được, bọn chúng ta một khi du hành là đều chuẩn bị đầy đủ, cả nước rửa chân cũng không phiền tới ngươi. Phải rồi, mỳ trộn hôm nay ngon lắm, làm vài trăm cân đi.”
Vân Lang cáu kỉnh:” Lợn à, ăn lắm thế?”
Tào Tương cười ngã xuống ghế, chỉ mặt Vân Lang:” Lộ rồi nhé, ngươi là đồ keo kiệt, ta biết ngay, mấy trăm cân bột lúa mạch thôi, cần gì cáu kỉnh thế, được, bột do ta cung cấp.”
Mặt Vân Lang sắp đen xì rồi, quay mặt đi không thèm nói nữa.
Đêm qua đắp tượng đất không được ngủ, trưa cũng ngủ không yên, đến tối cửa phòng ngủ bị người ta đá sầm một cái, dưới ánh đèn dầu, có hai con mắt lanh lét, bi thảm nhìn Vân Lang, không nói một lời.
Vân Lang kinh hãi không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mạnh Đại run run đưa hai tay ra, he hé mở, gào thê thảm:” Vịt.”
Một con vịt nhỏ lông màu xám xuất hiện, cái mỏ bèn bẹt yếu ớt mở ra, đôi mắt be bé trông cực kỳ tội nghiệp.
Vân Lang thở phào, kiệt lực khống chế lửa giận đang bùng lên như Hỏa Diệp Sơn phun trào, rời giường vỗ vai Mạnh Đại khen ngợi, giọng êm ái một cách dễ sợ:” Tốt, bây giờ ngươi là mẫu thân của nó, chung sống vui vẻ nhé, giờ đi báo với Tào Tương đi.”
Sau đó đẩy cái tên khốn kiếp nửa đêm không ngủ mang vịt con chạy lung tung ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Vịt nở thì có gì mà mừng, vịt mẹ ấp sắp nở rồi, Mạnh Đại chẳng qua chiếu cố mấy ngày cuối cùng.
Sáng sơm thức dậy thấy Tào Tương phờ phạc ngồi ở hành lang, hắn không đủ sức đuổi Mạnh Đại phát cuồng sau khi ấp ra vịt, bị Mạnh Đại và con vịt quấy nhiễu suốt một đêm.
Vân Lang cũng đâu khá hơn, Mạnh Đại đi thì Mạnh Nhị tới, nếu không phải y gọi Đại Vương vào phòng thì Mạnh Nhị thế nào cũng tâm sự với y suốt đêm.
“ Thứ ngu ngốc tới nhà ngươi cũng thành rường cột quốc gia, nơi này là đất lành.” Tào Tương ngáp một cái lảm nhảm:
Vân Lang cười méo miệng nhìn mười mấy con vịt lạch bà lạch bạch đi sau lưng Mạnh Đại, Mạnh Nhị:” Dù sao nguyện vọng huynh đệ họ cũng được thực hiện rồi, còn ngươi muốn gì?”
“ Nếu ngươi chịu đi cùng ta, bây giờ ta đã thắng được cung vệ của A Kiều rồi.”
“ Người ta không ngốc đâu.”
“ A Kiều tất nhiên không ngốc, nhưng nàng quá cô đơn, hiểu không?” Tào Tương nháy mắt đầy thâm ý:
“ Ngươi cũng biết, nam nhân như ta không thích hợp đi gặp oán phụ khuê phòng, sẽ hại chết người đấy.” Nói chuyện với tên này không mặt dày không xong, Vân Lang vênh mặt lên nói:
Tào Tương hừ một tiếng:” Ta muốn tìm một cao thủ mạt chược giúp ta đánh thắng A Kiều.”
Vân Lang tò mò:” Ngươi thua bao nhiêu rồi?”
Tào Tương nhìn mặt trời đỏ rực trên cao, ai oán nói: “ Thu nhập năm ngoái và năm nay của Bình Dương hầu phủ bị ta thua sạch rồi, tiếp tục thế này ta bán cả tài sản tổ tiên mất.”
Vân Lang chấn kinh:” Ngươi đánh lớn thế?”
“ Ngươi tưởng cung vệ của cựu hoàng hậu rẻ lắm à?”
“ Hả, ngươi còn bày rõ mục đích với A Kiều luôn à?”
“ Tất nhiên, A Kiều cho dù bị ức hiếp thì cũng chỉ hoàng đế được ức hiếp nàng, hoàng đế có thể ghét nàng, bỏ mặc nàng, nhưng người khác thử ức hiếp nàng xem. Theo ta thấy, e rằng người duy nhất chiếm được trái tim bệ hạ chính là A Kiều, còn a di của Hoắc Khứ Bệnh, tuy là hoàng hậu, địa vị chưa chắc quan trọng bằng.”
Vân Lang tán thành lời này, nam nhân khó quên nhất là nữ nhân đầu tiên của mình, cho dù nữ nhân đó có tổn thương hắn, hắn hận chết, cũng không tùy tiện hại nàng, vì sợ sau này lại muốn gặp nàng thì sao, tình cảm Lưu Triệt với A Kiều hắn chính là thế, hai người họ còn là thanh mai trúc mã.
“ Cho nên ta quang minh chính đại mà tới, hai bên tình nguyện, dù hoàng đế biết cũng chẳng thể nói được gì.” Tào Tương nói tới đó đấm lan can:” A Kiều chết tiệt, trước kia chẳng biết cái gì, chỉ giỏi kiêu căng phách lối ... Vậy mà, vậy mà nàng ấy có thiên phú không ai bì được ở mạt chược, ta chỉ mới đầu thắng được một chút, về sau thua thảm. Đã thế nàng còn còn may mắn kinh người, ta chỉ thiếu một quân, mò mãi không được, nàng mò phát nào chuẩn phát đó, mà không chỉ một lần.”
Vân Lang gãi đầu, trên đời có một câu gọi là "đen tình đỏ bạc", A Kiều là người đen tình nhất thế gian, không tung hoành vô địch trên xới bạc mới là lạ.
… …. …..