Cho dù Trường Môn cung có lầu son gác tía đi chăng nữa thì cũng chẳng thể ngăn nổi cái nóng mùa hè, vì thế A Kiều mặc trên người chiếc váy sa mỏng màu trắng làm thân thể đầy đặn của nữ nhân thành thục hiện lên rõ ràng. Chiếc váy dùng dây nhỏ buộc lưng thắt đằng sau, hai vạt váy phía trước xếp trồng lên nhau, làm đôi chân ngọc như ẩn như hiện, nếu như có nam nhân nhìn thấy, khẳng định khó mà chịu được sự cám dỗ này,
A Kiểu tay mân mê hạt châu to như trứng chim cút, sáng bóng man mát, không biết nghĩ tới cái gì một nhiên nhoẻn miệng cười, cả khóe mắt cũng cong lên, tích tắc đó, phong tình vô hạn.
Không biết bao lâu rồi không chứng kiến nụ cười thực sự của A Kiều, Đại Trường Thu quỳ ngày xuống khấu đầu:” Nếu nương nương cứ giữ nụ cười ấy, dù bệ hạ tới cũng không nỡ rời đi nữa.”
A Kiều lắc đầu:” A Trệ nếu chịu xuống giọng một câu, ta thế nào cũng theo hắn, nhưng hắn không bao giờ nói.”
Đại Tường Thu liên tục khấu đầu:” Bệ hạ đội hoàng quan, không thể cúi đầu, trên có thần linh, dưới có âm linh, hoàng quyền thông thần, dù ở bất cứ đâu cũng không thể cúi.”
A Kiều quay đầu nhìn xa xa:” Bệ hạ khi còn nhỏ không phải thế, hắn chịu ở bên ta, chịu đưa ta đi bắt cá, đi xem gà con ... Nghe nói Tư Mã Tương Như nhờ một bản nhạc mang được mỹ nhân về, nếu ta bỏ trăm dật vàng xin hắn làm cho một bài phú, không biết có làm động lòng bệ hạ được không?”
Đại Trường Thu nghe A Kiều ngâm bài phú thê thảm đó, chỉ biết thở dài, hoàng hậu tới giờ còn chưa hiểu, càng tỏ ra đáng thương, hoàng đế càng xem thường.
A Kiều thất bại không phải vì dung mạo, gia thế hay tình cảm, mà vì nàng không phải hoàng hậu hợp cách, chẳng hề có chút bản lĩnh nào của mẫu nghi thiên hạ.
Những thứ này chẳng ai dạy được, học cũng không được.
“ Sao Tào Tương hôm nay còn chưa tới?” Tâm trạng thay đổi thất thường là đặc tính của A Kiều, uể oải nằm nghiêng người trên giường, ánh mắt cứ quanh quẩn ở lối vào đình viện. hỏi Đại Trường Thu:
Đại Tường Thu khom người:” Thua quá lớn, sợ là hắn không dám tới nữa.”
A Kiều phe phẩy khăn lụa:” Không đâu, hắn sẽ còn tới, hắn sẽ không bỏ cuộc nửa chừng đâu. Mà nghe nói đứa bé sắp chết đó được láng giềng của chúng ta cứu rồi?”
Đại Trường Thu ngẫm lại:” Hẳn là thế, nô tài trước kia gặp đứa bé này, thấy hắn lúc nào cũng bộ dạng đờ đẫn yếu ớt, chẳng giống người trường thọ. Giờ tuy vẫn rất gầy, nhưng tinh thần hơn nhiều, cái bụng to tướng xẹp đi, đánh mạt chược ba canh giờ mà vẫn còn tinh thần, xem ra ngoài kia đồn đại là thật.”
A Kiểu bật cười:” Thật không hiểu đám thiếu niên này, trước kia thì bệnh sắp chết, chỉ còn đợi mệnh trời, bây giờ vừa khỏi đã muốn lập công dựng nghiệp, còn ý đồ với cung vệ của ta, có điều hắn không nhắc, ta quên cả số cung vệ này rồi. Trường Thu, chúng ta thắng được tiền, vậy thì phát bổng lộc còn thiếu cung vệ gấp bội đi.”
Đại Trường Thu ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, khom mình nói:” Nương nương anh minh.”
“ Anh minh cái gì, chẳng qua là nhờ đánh mạt chược hiểu ra một đạo lý, bất kể trưởng bối, phu quân huynh đệ dù có bản lĩnh tới đâu cũng không bằng mình có bản lĩnh. Trước kia ta nghĩ rằng, vinh hoa phú quý trời sinh là của ta, giờ mới biết chỉ là câu chuyện cười.” A Kiều mắt quắc lên:” Phái người nói với mẫu thân ta, Đổng Quân bị thiến thì thiến rồi, do hắn tự chuốc lấy, chỗ ta vốn là đất thị phi, bà ấy còn phái Đổng Quân tới, không biết là có ý đồ gì?”
Đại Trường Thu ngỡ ngàng nhìn hoàng hậu, hắn không hiểu vì sao chỉ đánh vài ván mạt chược, A Kiều như thành người khác.
Chủ phó hai người đang trò chuyện thì thị vệ tới báo Bình Dương hầu và Đan Lễ hầu tới bái kiến trường bối.
Đôi mắt đan phượng đẹp đẽ của A Kiều nheo lại, chớp mắt mở ra, cười vui vẻ:” Lại rủ thêm được tên ngốc nữa tới tặng tiền cho ta rồi, Đại Trường Thu, chuẩn bị nước mắt, đãi khách chu đáo một chút.”
………… …………… ……………
Cách Trường Môn Cung chỉ một khoảnh rừng, Vân giang trang tử.
Kê nấu chín được Mạnh Đại, Mạnh Nhị đặt trong lòng bàn tay, bọn vịt con tranh nhau ăn, những cái mỏ bèn bẹt mổ không ngừng một khắc.
Đánh mạt chược thua tiền, Tào Tương chẳng có tâm tình ăn cơm, cầm cái bánh nướng kẹp thịt mà ủ rũ bò nhoài ra bàn rên rỉ như sắp chết tới nơi:” Hôm nay thua những bảy mươi vạn tiền, làm sao mới có được đám cung vệ đó đây, gia tướng Tào gia ta là đám vô dụng, lên trận không thể trông cậy được.”
Lần nào đánh cũng thua, biết người ta có thiên phú ở món này còn đâm đầu vào, Vân Lang rất nghi ngờ tên này có máu tự ngược:” Tào gia ngươi là quan văn, vì sao ngươi lại định đi làm võ tướng. Câu này ta định hỏi ngươi lâu rồi, có nguyên nhân đặc thù gì à?”
Tào Tương ngồi bật dậy:” Ngươi biết cái rắm ấy, quan văn chỉ là đám con rối nhìn mặt hoàng đế làm việc, bây giờ muốn có hầu tước là phải có quân công, nếu không sớm muộn cũng bị mất tước vị thôi, ngươi nghĩ Tào gia có mỗi mình ta à? Còn cả đống kìa, nam tử có tư cách vào linh đường những bốn mươi hai tên, nếu Bình Dương hầu phủ không còn tước vị, lập tức tan đàn xẻ nghé hết, từ hiển tộc sẽ luân lạc thành hào tộc, từ hào tộc thành bình dân, đó là hậu quả ta không gánh vác được.”
Vân Lang không ngờ cái tên suốt ngày cười hì hì ăn nói linh tinh lại gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế, vì gia tộc mà một người bệnh tật chưa lành phải cắn răng nghĩ tới việc lên chiến trường lập công.
“ Không thành được đại chiến bách thắng thì chiến tử sa trường cũng có thể giữ được tước vị.” Tào Tương nghiến răng ken két:
Con người một khi lên cơn điên rồi thì chẳng thể nói lý, chỉ muốn thống khoái phát tiết.
Hoắc Khứ Bệnh nói mình sẽ thành thống soái anh mình, gần như ai cũng tin, vì trên người hắn có mọi đặc điểm của một danh tướng.
Hắn khắc khổ, hắn dũng mãnh, hắn cũng biết khắc chế tâm tình của mình, biết nắm bắt tâm thái của đối phương, biết học tập từ người khác, vì thế khả năng hắn thành danh tướng là cực cao, mọi người kỳ vọng lớn vào hắn.
Tào Tương thì khác, tổ tiên chẳng để cho hắn tí gen tướng lĩnh nào, thân thể thì lắm bệnh, từ nhỏ được phụ thân che chở lớn lên, thiếu niên một trận bệnh nặng hủy hết hi vọng, chỉ biết chờ chết, lập ra được kế hoạch có vẻ khả thi lại đụng phải A Kiều.
Vân Lang thấy hắn tội nghiệp kiến nghị:” Đối với nhà ngươi mà nói là chuyện nhỏ, xin mẫu thân ngươi ấy, A Kiều chẳng thể may mắn mãi.”
Tào Tương lắc đầu:” Mẫu thân ta nay là nữ chủ nhân của Trường Bình hầu phủ, chẳng liên quan gì tới Bình Dương hầu phủ, làm sao ta có thể mặt dày vô sỉ đi xin tiền, khiến người ta cười cho.”
“ Đúng là mất mặt thật, hay là chúng ta đi làm ăn?” Vân Lang dụ dỗ:
“ Càng mất mặt.” Tào Tướng gạt phắt đi:” Bình Dương hầu phủ của ta chưa luôn lạc tới mức đó.”
Vân Lang không thèm giận đám quý tộc dở người này, chỉ huynh đệ Mạnh gia ngồi ở sân cho vịt ăn:” Thế nuôi gà vịt đem bán có tính là thương cổ không?”
Tào Tương xua tay:” Nông gia tự nuôi gà vịt, đi thị tập đổi tiền, sao có thể tính là thương cổ.”
Té ra thế không tính hả? Vân Lang cười híp mắt:” Thế thì tốt, chúng ta không làm ăn, chúng ta chỉ nuôi gà vịt, lợn, dê, hươu, cá thôi, chúng ta nuôi hết, bãi cỏ phụ cận Ly Sơn đủ nuôi chục vạn con, nếu như để người một dải Trường An đều ăn đồ do chúng ta cung cấp, đó là khoản thu nhập lớn.”
Tào Tương khinh bỉ cái kế hoạch của Vân Lang:” Ta chỉ cần một lần lập quân công thôi sẽ hơn ngươi nuôi vịt cả đời. Ngươi nuôi càng nhiều thì càng tốn kém, đừng nói ngươi cho rằng súc sinh thì không ăn lương thực nhé. Cái khác ta không nói, ngươi có biết một con chiến mã tự muôi, chi phí còn hơn cả lương thực một trung hộ không?”
Không cách nào nói cho loại mù tư duy kinh tế này hiểu, tóm lại là vì sản lượng lương thực quá ít, chủng loại quá đơn nhất, từ phương diện khách quan đã nâng chi phí chăn nuôi.
Đời sau đến cả tỷ người nỗ lực ăn thịt bò, ăn tới mồm nổi mụn cũng chưa bao giờ nghe nói chuyện không đủ bò ăn, ngược lại nông gia lo lắng đầu ra thì suốt ngày.
Tình trạng nước Hán bây giờ là thế đây, chẳng có gì để mừng, chẳng có gì để trách, vì cuộc sống hiện giờ đã tốt hơn xưa rất nhiều rồi.
Cho dù có nơi nào tạo phản, hay nơi nào xảy ra thảm án, vì thông tin bế tắc, truyền bá rất chậm, chỉ cần Lưu Triệt không khiến toàn thiên hạ chẳng có cái ăn thì giang sơn của hắn vững như Thái Sơn.
Hiện giờ bách tính nói chung vẫn là tán thành nước Hán, dù Văn đế hay Cảnh đế đều là đối tượng bách tính sùng bái, trong giai đoạn thống trị của họ, bách tính thiên hạ được nếm trải tư vị thái bình.
Chẳng có mấy ai ý kiến với Đại Hán, người có mâu thuẫn gay gắt nhất với thời đại này chính là Vân Lang.
Y nhìn cái gì cũng khó chịu, rất nhiều vấn đề y có thể giải quyết dễ dàng, nhưng phải vòng vo bảy tám lần mới có thể gian nan giải quyết, hoặc thất bại ... Điều này khiến trong bụng y lúc nào cũng chất chứa cả đống lời chửi bới ác độc nhất.
Người thông minh luôn thống khổ, đã thế bị vận mệnh chơi xỏ càng thống khổ.