Hoàng hôn hôm đó khi Vân Lang cầm bầu rượu nhìn đại đội nhân mã tiến vào Vân gia, chiếm lĩnh ngọn đội đám trẻ con Vân gia chăn thả gà vịt, dựng lều trại đốt lửa, rồi trong xe ngựa chui ra hơn sáu chục người, đều là thiếu niên công tử cùng mỹ nhân tuổi hoa dáng ngọc, cả đám cứ thế nhảy xuống ao như dã nhân tiền sử , ánh mắt bất giác để lộ ra sự khinh bỉ căm ghét.
Vân Lang chẳng thèm bận tới mấy trò trụy lạc của đám người đó, nhưng đến khi bọn chúng không biết bắt ca cơ mỹ lệ nhà ai, đặt lên đầu nàng một quả dưa gọt bằng đáy, sau đó dương cung bắn loạn xạ, hoàn toàn không thèm để ý nữ tử đó đã sợ chết khiếp thì y không chịu nổi.
Kết quả là Vân Lang chưa kịp ngăn cản thì nàng bị một tên tiễn pháp không tốt bắn xuyên cổ nàng, máu tươi rải đầy đất.
Vân Lang chạy tới nâng đầu nàng đặt lên đùi, khi y ra sức cứu vãn, vừa rút tên không có mũi, vừa áp tay lên cỏ giảm bớt tộc độ chảy máu thì đám hoàn khố cười ngặt ngoẽo, trêu chọc y, sau đó lại bắt một nữ tử gần như nhũn người vị sợ. Tào Tương thấy Vân Lang sắp bờ vực bộc phát nên cản chúng lại.
“ Sửu Dung, tới đây nhanh lên …”
Nữ tử trúng tên rất may mắn không bị trúng vào huyết quản, Vân Lang gọi Sửu Dung tới đưa nàng về nhà, Sửu Dung mặt trắng bệch lắc đầu, chạy đi như làn khói, nàng sợ lắm, sợ đám người kia bắt mình đội quả dưa lên đầu.
Ngược lại, Hồng Tụ không sợ, một mình kéo xe nhỏ dùng chở lá dâu, run run tới bên cạnh Vân Lang, rồi lại một mình kéo nữ tử kia về.
Vân Lang lau máu trên tay, cười gằn nhìn đám hoàn khố tinh lực dư thừa tới không chỗ phát tiết, thấy bọn chúng rất thích hợp mặc đồ phòng hộ của bóng bầu dục.
Đây là trò chơi y sớm chuẩn bị cho đám hoàn khố, có điều trước kia có đồ bảo vệ chân, tay cùng với mũ bảo hộ đan bằng trúc, giờ thì xem ra những thứ đó đều không cần nữa.
Hầu gia thời này nhiều như lông trâu, đương nhiên đại đa số là quan ngoại hầu, gia chủ không ở Trường An, vì tỏ lòng trung thành mà gửi trưởng tử tới kinh làm con tin.
Bọn chúng khác biệt rất lớn hoàn khố quan nội hầu, phàm là con cháu quan nội hầu đều đảm nhận chức vụ ở trong quân hay trên triều, không nhàn tản thế này.
Cái đám mà vì một câu của Tào Tương gọi tới Vân gia thì toàn là lũ vô dụng.
Nếu là con tin thì tức là đám người này bị trong nhà vứt bỏ, kẻ nào kẻ nấy nơm nớp lo sợ, trời biết khi nào trong nhà làm gì chuyện gì khiến hoàng đế nổi giận, hại mình bị chặt đầu.
Lâu dần trở nên biến thái.
Quy tắc bóng bầu dục thì Vân Lang nắm qua qua, vậy đủ rồi, y thậm chí biến nó càng thêm đơn giản, kiếm mảnh đất, giải thích quy tắc một lần là chơi.
Chơi bóng bầu dục thì không thể không có va chạm, thêm vào đám người này chẳng hiểu quái gì về kỹ chiến thuật, rất nhanh thành hai đàn trâu húc nhau như đám ngu xuẩn.
Đám hoàn khố lúc tới đều báo tên, có điều Vân Lang cho trôi qua đầu hết, không phải y thiếu lịch sự, mà là không cần nhớ.
Cho dù bất mãn với hành vi của chúng, it nhất khi chào đón những kẻ này tới Vân Lang tươi cười thật lòng, dù sao người ta vì tham gia tụ hội của Tào Tương mà bỏ rất nhiều tiền, đã là làm ăn, phải để khách tới có cảm giác như ở nhà.
Mỳ trộn của Vân gia là nhất tuyệt, mười mấy loại rau dại trộn càng ngon lành, dưa chuột mới hái từ ruộng về, tươi tới không thể tươi hơn, nhất là cải bắp thì bọn chúng càng thấy lần đầu.
Những thứ như dưa chuột, bắp cải đều là rau cao cấp ở dải Trường An này, không phải thứ chúng có thể được ăn.
Quen cả đám người này, không bằng quen biết một mình Tào Tương.
Trước kia ai cũng biết Tào Tương sắp chết, nên thái độ với hắn không nóng không lạnh, giờ khí khác rồi, bệnh Tào Tương sắp khỏe, nếu không biết lấy lòng huân quý trọng yếu quốc gia thì quá ngốc.
Buổi tụ hội này là quá trình thỏa mãn nhu cầu mỗi bên, đám người này có thể nói với người nhà, đã thành bằng hữu của Tào Tương, địa vị củng cố hơn, để kiếm tiền nhiều hơn. Còn Tào Tương có tiền thua mạt chược, hắn thu được 140 vạn, nói là đủ thua hai ngày.
Về phần Vân Lang, trong nhà có thêm hai ca cơ diễm lệ, các loại rau trong nhà được quảng bá, hi vọng sẽ có thêm kênh thu nhập ổn định.
Nói chung đây là một buổi triển lãm thương nghiệp vô cùng thành công.
Tào Tương thì vẫn còn muốn vơ vét thêm một chập nữa, vì thế tới buổi tối hắn tổ chức chơi mạt chược, sau đó kiếm cả đống tiền. Chẳng trách Tào Tương khinh thường thương cổ, hắn gần như chẳng cần bỏ vốn đã kiếm rất nhiều tiền, còn lãi hơn cả đi ăn cướp.
Chập tối Vân Lang đi thăm hai ca cơ kia, người bị trúng tên vẫn hôn mê sốt cao, Hồng Tụ ngồi ở bên thay khăn ướt. Người còn lại thì co ro ở góc tường, mắt nhìn chằm chằm ra cửa, chỉ cần có ai tới gần là hét chói tai.
Sửu Dung quỳ ở cửa, khóc hết nước mắt, từ lúc Vân Lang gọi mà nàng không chạy tới, đã biết mình phạm sai lầm chết người rồi, bản thân không thể tiếp tục có địa vị cao ngất ngưởng ở Vân gia nữa, dù tiểu lang không trách, nhưng rất nhiều người khác biết chuyện, nàng cảm thụ được ánh mắt mọi người nhìn mình rất lạ.
Vân Lang cũng nghe mấy phó phụ xì xào bàn tán, an ủi nha hoàn béo của mình: “ Khi đó ta không nên gọi ngươi tới, cảnh tượng ấy ai chẳng sợ, không nói Hồng Tụ, nha đầu đó là quái nhân, không sợ mới là kỳ quái.”
Sửu Dung nghe vậy khóc càng nức nở:” Tỳ tử không làm quản gia nội trạch được nữa rồi.”
Vân Lang thở dài, khuyên can Sửu Dung thế nào cũng không được, nàng cho rằng hành vi của mình lúc đó không khác gì phản bội chủ nhân, không xứng đáng ở lại hầu hạ Vân Lang nữa:” Được rồi, vậy ta gả ngươi cho Trử Lang, về sau ngươi ở nhà nuôi dạy con cho hắn.”
Sửu Dung dập đầu lia lịa.
Chuyện này coi như trong họa có phúc, Vân Lang vỗ tay:” Vậy phải tổ chức hôn lễ lớn, Trử Lang cần có lễ vật cầu thân, nếu lễ vật quá kém, ta sẽ không chấp nhận.”
Sửu Dung bò tới ôm chân Vân Lang, khóc tới lúc nước mắt làm ướt cả dày của y mới ngẩng đầu lên:” Nếu là nhà khác, nô tỳ sớm bị siết cổ chết rồi, chỉ có tiểu lang mới cho nô tỳ ngang ngạnh một chút, sống ra người một chút.”
Vân Lang bẹo cái má béo của Sửu Dung:” Nói thương tâm thế làm gì, ngươi có đi đâu đâu, vẫn sống trong nhà mà, trừ khi Trử Lang thay lòng đổi dạ, ngươi không cần khóc.”
Sửu Dung nghiến răng:” Hắn dám à?”
“ Ha ha ha.” Vân Lang cười rất vui vẻ, bất kể thế nào với Sửu Dung mà nói đây là kết quả không tệ, là người đầu tiên đi theo y có được hạnh phúc, Vân Lang mừng cho nàng:
Điều này khiến tâm tình Vân Lang trở nên rất tốt, đứa bé vừa xấu vừa bình thường này không vì sự xuất hiện của mình mà cuộc sống tệ hơn, lại trở nên tốt hơn, đó thực sự là điều đáng vui mừng.
Nữ tử hôn mê thì vẫn hôn mê, sợ hãi thì vẫn sợ hãi, đến tận khi Vân Lang nổi giận quát nữ tử kia, muốn nàng đi ăn cơm còn thế chỗ cho Hồng Tụ, đôi mắt đờ đẫn nữ tử đó mới có chút sinh khí, vội vàng ăn cơm, vừa ăn vừa len lén nhìn Vân Lang.
Chỉ cần có tác dụng với chủ nhân thì nàng tin mình còn được sống tiếp.
Đại Vương lờ đờ từ chỗ Thái Tể về, mấy ngày qua Thái Tể không chịu an phận, cứ thích quanh quẩn trong rừng, có khi còn chạy tới cả hậu sơn, ở đó nhiều dã thú, không có Đại Vương, Vân Lang rất không yên tâm.
Giờ Đại Vương đã về, chứng tỏ Thái Tể cũng về rồi.
Vân Lang biết ông làm gì, từ lần trước vào hoàng lăng, Thái Tể rất lo các cửa khác, nhìn có vẻ đi không mục đích, thực ra là thăm dò các cửa còn lại có phải cũng an toàn như cửa chính không.
Chuyện này khuyên không được, Vân Lang đành để để mặc.
..... .....
Hôm nay dừng ở đây.