Buổi sáng hôm sau Vân Lang không thấy Tào Tương đâu, hỏi gia dịch Tào Phúc của hắn mới biết cái tên đó cùng đám hoàn khố đánh mạt chược suốt cả đêm.
Nhìn bộ mặt tí tởn của Tào Phúc là biết hắn cũng được thưởng rất nhiều, chỉ là số tiền đó chẳng giữ được lâu chiều nay tới chỗ A Kiều lại thua sạch thôi, Tào Tương đánh mạt chược thua tới mức đó, Vân Lang dần cảm thấy bất thường.
Đến trưa Tào Tương dậy, quả nhiên lại dẫn hai tên hoàn khố mình dày công lựa chọn tới chỗ A Kiều, hai tên hoàn khố kia mặt mày háo hức lắm, Trường Môn cung đúng là chỗ rất có sức hút.
Buổi chiều đám hoàn khố lại vui vẻ chơi một trận bóng bầu dục nữa, Vân Lang làm trọng tài, tuy bị người ta dã man húc cho lộn nhào, y vẫn hoan hỉ.
Loại hoạt động này có thể giúp người ta phát tiết hung bạo dồn nén trong người, chơi xong là chẳng tên nào muốn đụng đậy ngón tay, nói gì tới chuyện đem ca cơ thị nữ ra chơi mấy trò nguy hiểm, tuy sử dụng đồ phòng hộ thô sơ của y khó tránh khỏi vài tên sái chân gãy tay.
Thế nào thì chơi bóng tốt hơn giết người.
Phải nói là ca cơ của người ta không tệ, bất kể má đào đất bắc hay hồng phấn Giang Nam đều xuất sắc, dù chỉ múa hát trên bãi cỏ vẫn muôn vẻ phong tình.
“ Vân huynh, tiểu đệ cũng muốn gia nhập Vũ Lâm quân, không biết chỗ Vân huynh có đường nào không? Còn về phần hao phí, huynh đệ cứ lên tiếng.” Vô Tâm hầu thế tử uống rượu ngà ngà say sán tới chỗ Vân Lang hỏi nhỏ, mắt đảo qua lại cảnh giác như phường gian tặc bàn mưu tạo phản:
Vân Lang cũng cẩn thận nhìn quanh rồi nhỏ giọng đáp:” Có chịu được khổ không, Công Tôn tướng quân nghiêm khắc lắm đấy.”
“ Sớm nghe Công Tôn tướng quân quản người dưới cực nghiêm, vì trong quân phải khổ cực mới thành tài, chỉ là tiểu đệ lại thấy huynh trưởng sống thoải mái, có ý theo sau, chẳng biết được chăng?”
Vân Lang xua tay:” Ta vào Vũ Lâm quân ra sao, huynh trưởng chẳng lẽ không biết, nếu không phải thể diện của Trường Bình công chúa thì sớm bị Công Tôn tướng quân đuổi khỏi Vũ Lâm quân rồi. Cho nên, trước mắt có thứ sẵn có sao không tìm, phải leo cây tìm cá làm chi.”
Cách đó Tào Tương giang rộng tứ chi, ngồi trên thấm thảm lớn, cầm cái bình bạc đổ rượu vào mồm, hai tên hoàn khố hôm nay đi theo hắn đánh mạt chược chẳng những không thua tiền, thậm chí còn thắng một chút, còn hắn vẫn thua thảm.
Vô Tâm hầu thế tử thấy tâm tình Tào Tương rất tệ, biết hôm nay hắn đi đánh mạt chược, háy mắt với Vân Lang rồi mò tới.
Trăng qua núi đông, một tiệc rượu nhốn nháo mới kết thúc, Tào Tương uống say, Vân Lang không kém bao.
Đứng bên ruộng rau đái một bái sướng khoái, rùng mình, hơi rượu biến mất hai phần.
“ Có phải ta không nên uống rượu như thế không?” Chẳng biết có phải do ánh trăng chiếu lên không, mặt Tào Tương trắng hơn thường ngày:
“ Đúng thế, ngươi còn có bệnh, nhất là bệnh gan, đương nhiên không thể uống rượu, hại người lắm.” Vân Lang gật đầu thừa nhận:
“ Nhưng ngươi không cản ta.”
“ Sao ta phải cản ngươi? Mạng là của ngươi, ngươi không bận tâm, ta lo làm cái gì?”
Tào Tương cười phá lên:” Thế mới là bằng hữu chứ!”
Tùy ý can thiệp vào lựa chọn của người khác là ngu xuẩn, ngàn vạn lần không nên dùng suy nghĩ của mình đánh giá hành vi của bằng hữu, trừ phi người ta yêu cầu.
Càng là người xuất thân cao quý hoặc là bản thân cường đại có yêu cầu độc lập nhân cách rất cao, Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương đều thế, chỉ có loại khác thường như Trương Thang không phải, ý chí của ông ta là của hoàng đế.
Vân Lang đứng ở ngoài cuộc, bàng quan nhìn nhận tất cả những người mình quen biết, sau đó định ra phương thức kết giao khác nhau, cho tới bây giờ, kết quả vẫn không tệ.
Trong ngôi nhà lớn, thông thường sẽ nhanh chóng hình thành thói quen nào đó của bản thân, Vân gia cũng như thế, chẳng biết từ lúc nào mỗi ngày tắm rửa, ngày ba bữa, tới thói quen ăn mặc, được tất cả tự giác chấp hành, khiến Vân gia trở nên khác biệt với nhà khác.
Nói ra thì bách tính triều Hán đều bẩn thỉu, dù là nhà có tiền cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao.
Mà người sạch sẽ thì trông luôn thuận mắt hơn.
Bây giờ bất kể là quan phủ hay thợ săn đều dùng sự sạch sẽ để phân biệt người Vân gia với nhà khác, đặc biệt là dã nhân.
Cái này không bắt chước được, vì dã nhân có muốn làm bản thân sạch sẽ cũng không có điều kiện duy trì, quá trình tìm kiếm thức ăn của bọn họ vô cùng gian nan.
Phương pháp kiếm sống của họ đơn giản là vác than đá trao đổi thức ăn.
Vân Lang cơ bản trong tay chẳng có được mấy đồng, nhưng y có rất nhiều vật tư, đặc biệt là bây giờ y có nhiều lương thực, rau xanh để trao đổi.
Phương thức sinh hoạt canh nông là thế, nhiều nhà có vô vàn ruộng đất và trâu bò, kỳ thực cũng chẳng có mấy tiền.
Nếu như người nhà bị bệnh, vậy vác túi lương thực lên đi tìm đại phu, nhà không còn muối nữa, cũng vác vài túi lương thực đi đổi, dù thuê người làm, cũng trả công bằng lương thực.
Trước thời Lưu Triệt, ở nước Hán, ai cũng có thể đúc tiền, chỉ cần trong tay ngươi có đồng, có công tượng là có thể đúc tiền, đây là cái nghề lãi lớn.
Người đúc tiền nhiều, chất lượng tiền tệ đúc ra xuống dốc không phanh, thương cổ hám lợi ra sức thêm trì vào đồng, một cân đồng chỉ có nửa cân đồng, sau đó tiền đồng tới tay bách tính biến thành thứ bóp phát là vỡ vụn.
Vân Lang chỉ một lần tiếp xúc với cái thứ tiền đời này là hiểu, y còn bẻ thử, bẻ mạnh một cái nó bở ra như xi măng của mấy công trình rỗng ruột sau. Giờ thì y đã hiểu vì sao xem TV cứ có cảnh người ta cắn bạc, đó là di chứng từ thời đại này để lại. Thế nên làm gì có chuyện Vân Lang chịu đem tơ tằm, rau xanh, lương thực đi đổi lấy thứ đồng nát chẳng có gì đảm bảo.
Dù biết lấy vật đổi vật là sự thụt lùi của nhân loại, y vẫn phải cúi đầu trước thời cuộc.
Kệ bà nó, lương thực thành cơ sở giao dịch là chuyện rất có lợi cho Vân gia.
Trong nhà nhiều người, mỗi một tấc đất đều bị tận dụng, mùa lương thực đầu tiên đã có, chuẩn bị chọn làm giống.
Hạt to mẩy được chọn riêng ra, sau đó cất riêng để năm sau làm giống, tới năm sau, tiếp tục chọn hạt to mẩy hơn, cứ kiên trì lựa chọn như thế, đồng thời giữ gìn tính độc lập này của ruộng đồng nhà mình, Vân Lang tin tưởng sớm muộn cũng chọn ra được loại giống tốt nhất.
Thu được hơn ba mươi cân giống cà rốt, so với 50 mẫu trồng thì không phải là nhiều.
Bắp cải không dùng để ăn, mà toàn bộ để già trổ bông, nở hoa mọc hạt, sau đó người Vân gia cẩn thận thu hoạch, đây là thứ cây được chăm sóc cẩn thận nhất trong ruộng, vậy mà cũng không nhiều, hơn hai cân một chút.
Trương Thang nhìn hoa màu ở Vân gia phát triển tốt đẹp, cứ cảm khái nói nơi này đất lành, than thở nhiều cây hạch đào mang tới Trường An trồng liền không có quả nữa, có những cây trồng tới sáu năm mà không cho quả.
Vân Lang tất nhiên là nhiệt tình tiếp nhận số phế vật ấy, cho dù là đại thụ cũng phái người đào ra để trồng trong trạch viện nhà mình, còn về chuyện hạch đào phải hơn mười năm mới cho quả thì không cần nói ra cũng được.
Ở thời Hán, thứ đáng giá nhất luôn là nông sản và gia súc gia cầm, chứ tơ lụa quý đấy, nhưng nhu cầu hữu hạn, ở cái thế giới tuyệt đại đa số nghèo khó này, nó không phải thứ giao dịch nhiều.
Vân gia nhận giống từ hoàng gia, sau đó trả lại người ta gấp mười lần là chuyện vô cùng công bằng, khi cuối hạ thu tới, Vân gia hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, Trương Thang nhìn Vân gia vẫn là một vùng quê xanh mướt, hài lòng vỗ vai Vân Lang rồi trở về.
Hồi nhỏ không ít lần đi lấy trộm lúa, vì thế Vân Lang có trình độ nướng lúa mạch ăn rất cao, một bó lúa trổ bông vẫn xanh được đặt lên lửa, lửa đốt cháy vỏ ngoài, đen xì xì, thờ cơ chà trong tay, thổi phù, vỏ bay đi, để lại hạt chín.
Cho dù ăn tới miệng đen xì, bị nữ phó che miệng cười, Vân Lang vẫn ăn ngon lành.