Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 157 - Q1 - Chương 157: Cẩn Thận Quá Phá Hoại!

Q1 - Chương 157: Cẩn thận quá phá hoại! Q1 - Chương 157: Cẩn thận quá phá hoại!

Liên tục theo Thái Tể đi hai chuyến xuống hoàng lăng âm u, làm Vân Lang càng thêm quyến luyến cuộc sống dưới ánh mặt trời.

Ban ngày đi dưới ánh mặt trời, tối lại vào hoàng lăng, thế giới người sống và người chết luân phiên, chênh lệch quá lớn, làm Vân Lang cảm giác mình đang sống hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau, càng không hiểu vì sao y lại hành hạ bản thân như thế.

Một lần nữa đứng trước cổng thành Hàm Dương, gió từ trong cổng thành thổi ra như mang theo từng tiếng than thở tuyệt vọng, bên trong đen ngòm, không còn ánh sáng như mấy lần vào trước đó.

So với những thứ cơ quan thần kỳ kia, Vân Lang thà tin vào ngọn đuốc trong tay mình.

Sức khỏe Thái Tể rất tệ, da mặt vàng vọt dù được ánh đuốc chiếu lên cũng chẳng có mấy huyết sắc.

Thái Tể nhìn Vân Lang tháo toàn bộ dầu trong đỉnh lớn, để nó chảy vào thùng gỗ, giọng vang vang trong lăng mộ:” Phải khôi phục lại đấy.”

“ Gia gia yên tâm, nhất định sẽ khôi phục lại, có điều phải để cháu tìm hiểu rõ bí ảo trong này đã.”

“ Ngươi nhanh lên đi, ta cảm giác được mình sắp chết rồi.”

Vân Lang không nói, đi thẳng qua đại môn thành Hàm Dương, cái sàn lật đã bị y dùng ván gỗ trải lên, lỗ nỏ hai bên cổng thành cũng bị y đút khúc gỗ vào, cái lỗ bắn ra trường mâu cũng bị xử lý tương tự.

Vì phòng bị cửa sập ở tường thành, y di chuyển hai cái lư đồng cách đó không xa tới, không cho cổng thành đóng lại, một khi cửa sập hạ xuống cũng có thứ chắn, vì không đủ thời gia tìm hiểu hết cơ quan bên trong, nên chỉ có thể áp dụng biện pháp đề phòng.

Thái Tể khinh bỉ cái ý thức ăn toàn mang tính phá hoại của Vân Lang, nhưng chẳng làm gì được y, nếu không để y làm, y sẽ lề mề không chịu xuống.

Ngẩng đầu nhìn hai người sắt cao lớn, Vân Lang dùng chùy gõ mạnh, sau đó kéo Thái Tể bỏ chạy.

“ Người làm gì?”

“ Cẩn thận thôi, vì thân thể người sắt này rỗng, cháu không nghĩ Thủy Hoàng Đế lại tiết kiệm đúc tượng rỗng đặt ở đây.”

Nói rồi nằm xuống đất, giương nỏ đã lên dây sắn, nhắm vào cổ tay một người sắt bóp cò, viu một tiếng, mũi nỏ chuẩn xác trúng vào tay người sắt, uỳnh, chỉ thấy cả cái cánh tay rụng xuống ... ngoài bụi đất bay lên thì không có gì

“ Ngươi xem đi, ngươi làm cái gì thế hả?” Nhìn xung quanh tan hoang đổ nát, Thái Tể xót xa rống lên:

Thấy người sắt không có động tĩnh gì, Vân Lang cười ngượng, cản thận hơi quá rồi, quay lại dưới chân nó, lắp đai sắt lên chân tượng, leo lên kiểm tra cảnh tay hỏng.

Đến đây mới nhận ra, thân người sắt đúc đặc, chỉ có tứ chi mới rỗng.

Đột nhiên thấy dưới chân có hơi rung rinh, Vân Lang thất kinh ôm chặt lấy vai người sắt hét lên, Thái Tể cuống cuồng nhưng không làm gì được, trơ mắt nhìn người sắt từ từ ngả xuống, một tiếng ầm vang, bụi đất mù mịt, người sắt vỡ tan tành, cái đầu lớn chạm vào tường thành lăn lông lốc.

Thái Tể ôm cái đầu người sắt, tuyệt vọng kêu thảm thiết như cú đêm.

Bụi đất còn chưa tan hết nghe thấy tiếng Vân Lang từ trong truyền ra:” Lấy thang cho cháu, cháu sắp không chịu nổi nữa rồi.”

“ Ngươi ở đâu?” Thái Tể sực tỉnh, vội vàng vác thang trúc tới, bụi quá dày không thấy gì, lát sau bụi tan đi hết mới phát hiện Vân Lang đang treo người lủng lẳng trên tường thành, tay bám vào chỗ mẻ mà người sắt gây ra, hai chân quẫy đạp tình thế nguy cấp.

Thang được đặt dưới chân, thang tre vừa kêu kẽo kẹt như không chịu nổi sức nặng, lại còn rung bần bật, Vân Lang vẫn cẩn thận bám chặt leo xuống, chân vừa chạm đất thì nhũn ra ngồi bệt mông xuống.

“ Tổ tông ơi, ngươi đừng có chơi nữa được không hả, cứ thế này dù không có nguy hiểm cũng thành nguy hiểm.” Thái Tệ van nài:

Vân Lang đặt tay lên ngực thở hồng hộc, dáo dác nhìn quanh:” Không, không biết chấn động này có phát động các cơ quan khác không?”

“ Làm gì có nhiều cơ quan như thế, chúng ta chỉ cần chui qua lỗ là không có chuyện gì hết.”

Lời Thái Tể vẫn còn văng vẳng thì Vân Lang kinh hãi ngồi bật dậy nhìn cái lỗ rắn, chỉ thấy một con rắn lớn trườn ra với tốc độ cực nhanh, nhưng không thèm để ý tới họ, mà cuộn mình lại, sau đó cảnh giác hướng cái đầu tam giác cực lớn của nó nhìn cái lỗ, như có thứ gì kinh khủng muốn chui ra.

Trong cái lỗ tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, Thái Tể quên cả oán trách, nhìn chằm chằm cái lỗ, không biết thứ gì có thể khiến con mãng xà lớn nhất sợ thành thế này.

Tiếng động mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một gần, Vân Lang thấy nơi này không an toàn, kéo Thái Tể nấp sau thân thể đổ nát của người sắt, chỉ nhô hai cái đầu ra.

Một quả cầu gai to bằng quả bóng rổi bay vù ra, con mãng xà thậm chí không kịp né đã bị đập trúng đầu, đầu dính vào gai trên đó, cả thân thể bị động năng kinh khủng trên quả cầu gai lôi đi hai trượng mới rơi xuống, đầu rắn và quả cầu hòa làm một, thân thể nó vẫn cố chấp quấn chặt lấy quả cầu, gai đâm xuyên người nó.

Tiếng ầm ầm chưa dứt, liên tiếp hai, ba thậm chí là quả cầu thứ năm thứ sau bắn ra từ cái lỗ như viên đạn, sau đó tiếng động mới lắng xuống.

Con rắn nát bấy rồi, sáu quả cầu rơi tán loạn trên quảng trường.

Không ngờ câu đầu tiên của Thái Tể là:” Ngươi định hủy hoàng lăng à?”

Vân Lang lau mồ hôi:” Gia gia nói gì lạ vậy, sao không nghĩ nếu chúng ta chui vào lỗ thì hậu quả ra sao?”

“ Đó là vì ngươi chạm vào cơ quan, ngươi đi đàng hoàng thì đã không có gì.”

“ Nơi chúng ta đi đáng lẽ không nên có cơ quan mới đúng.” Không cách nào nói xấu Tần Thùy Hoàng trước mặt Thái Tể, lúc ông ta còn khỏe thì được, giờ sức khỏe ông ta kém lắm rồi, Vân Lang không dám bất kinh nữa, sợ ông ta giận qua lắn ra đó:

Đi qua cổng thành, bức tượng người sắt cầm chùy xích kia đã không đung đưa cái chùy lớn của hắn nữa rồi, vì Vân Lang cột sợi dây thừng buộc chặt đầu chùy vào chân hắn.

Ở chỗ đất trũng có sáu quả cầu gai cực lớn, Vân Lang vỗ cái quả cầu gai thiếu chút nữa lấy mạng mình, cảm khái:” Không biết còn cái gì nữa đây.”

Thái Tể mặt âm trầm:” Phía trước là Trấn mộ thú, ngươi đừng làm bừa đấy.”

Nói xong tự mình đi tới phía trước, Vân Lang đã kiểm tra hay nói cách khác là y phá gần hết thành Hàn Dương rồi.

Trước kia Vân Lang nhìn thấy hai con Trấn mộ thú ở viện bảo tàng cao chưa tới một mét, hoàn toàn không cách nào so sánh với con quái thú trước mắt, Vân Lang đứng ở trước móng con Trấn mộ thú, thấy mình ngủ luôn trên móng chân của nó cũng được.

Trấn mộ thú của nhà người ta nếu không nặn bằng bùn thì khắc đá, còn con này là đúc bằng sắt mà thành, chín mươi năm không thấy ánh mặt trời, toàn thân nó bao phủ một lớp rỉ sét, chỉ càng làm nó trông thêm hung tợn.

“ Đây là phương tương thị, có một loại quái vật tên là võng tượng, nó chuyên ăn não người, con phương tương thị này có bản lĩnh đuổi võng tượng, cho nên người chết thường đặt nó bên cạnh mộ, đề phòng quái vật quấy nhiễu.”

Phương tương thị có bốn con mắt hoàng kim, choàng da gấu, mặc quần đen, cưỡi mã dương qua.

Vân Lang vừa giơ cao đuốc vừa nghe Thái Tể giải thích, quan sát hoa văn hình lửa trên người Trấn mộ thú, trên những ngọn lửa đẹp đẽ đó là quái thú, âm hồn, dáng vẻ thống khổ, xem ra bị Trấn mộ thú hại thảm.

“ Gia gia, nơi này phải đặt bên ngoài mộ mới đúng chứ.”

Thái Tể mỉm cười:” Đây chính là ngoài mộ.”

Vân Lang hít sâu một hơi, nhìn con đường đen xì xì phía trước:” Nơi này không có đen đuốc gì sao?”

“ Không có, chúng ta phải xách đèn lồng đi vào.”

Vân Lang cảnh giác ngay:” Có lý do sao?”

“ Có chút, nơi này có đại thần bồi táng, đi sâu hơn nữa là vương công quý tộc, sâu hơn nữa là cung nữ và hoạn quan.” Thái Tể dặn dò:” Chớ nhìn, hãy giữ cho họ chút thể diện, chín mươi năm qua đi, y phục đều đã mục nát, công thần, danh tướng, vương công, huân quý lẫy lừng năm xưa chỉ còn nắm cốt khô.”

Bình Luận (0)
Comment