Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 158 - Q1 - Chương 158: Rồng!

Q1 - Chương 158: Rồng! Q1 - Chương 158: Rồng!

Ngọn đuốc trên tay Vân Lang bị Thái Tể dập tắt, chớp mắt một cái đèn lồng da trâu sáng lên, độ sáng cực tệ chỉ đủ để nhìn mảnh đất nhỏ dưới chân, chừng một mét, xa hơn đó là thế giới vong linh.

Dù xung quanh tối om om, Vân Lang vẫn có cảm giác vô số đôi mắt âm lãnh đang nhìn mình chằm chằm. Đi lên phía trước Thái Tể thì cảm giác bị bóng tối phía trước nuốt chửng, đi sau lưng ông ta ta thì thấy sống lưng ớn lạnh, tựa hồ luôn có một bàn tay vuốt sống lưng mình, đi bên phải thì bên phải sởn gai ốc, đi bên trái thì thấy bên trái rờn rượn, tóm lại đi chỗ nào cũng không thoải mái.

Bất giác Vân Lang làu bàu:” Nếu dẫn Đại Vương theo thì đã tốt rồi.”

“ Nếu có thêm hai người nữa, một trái một phải, một trước một sau để ngươi đi giữa càng tốt hơn đúng không?” Thái Tể mỉa mai:” Sao ngươi có thể nhát gan tới mức đó?”

Vân Lang chẳng có sức mà tức:” Cháu không nhát, nhưng mất mạng vì chuyện không có ý nghĩa gì thì thật không đáng.”

Thái Tể khoogn thay đổi cái nhìn: “Tóm lại là ngươi nhát.”

Vân Lang đột nhiên hét lớn, nhảy phốc lên lưng Thái Tể:” Gia gia, vừa rồi có người kéo áo cháu đấy, cháu khẳng định chắc chắn luôn.”

Thái Tể cõng Vân Lang quay lại, dùng đèn lồng soi đường, bực bội nói:” Xuống đi, là rễ cây.”

Vân Lang cẩn thận thò đầu qua vai Thái Tể nhìn, đúng là có đoạn rễ cây từ khe đã nhô ra, chính nó móc vào méo áo y, hơi xấu hổ tụt xuống, nói chữa ngượng:” Cháu sợ nhất là thứ thần ma quỷ quái.”

“ Chuột ngươi cũng sợ, rắn ngươi cũng sợ, bẩn ngươi cũng sợ, có Thứ gì ngươi không sợ chứ?” Thái Tể hừ một tiếng, quay đầu tiếp tục đi, đèn lồng đung đưa, thi thoảng lại nhìn thấy bộ khô lâu dựa lưng vào vách tường đá.

Đi được một tuần hương thì Thái Tể mở đèn lồng, cẩn thận dùng nến đốt một ngọn đuốc trên tường, rất nhanh ngọn đuộc biến thành đường lửa lan đi trong bóng đêm.

Rồi đuốc liên tục bị đốt lên, Vân Lang bị cảnh tượng trước mắt làm há hốc mồm.

Thứ đầu tiên tiên đập vào mắt Vân Lang là một bộ xương cực lớn, nó lớn tới độ vượt ngoài sự tưởng tượng của y.

“ Đây, đây là cái gì?” Vân Lang hỏi như trong mơ, riêng bộ xương này thôi khiến cho vô số các loại bảo thạch khảm trên tường biến thành không đáng chú ý nữa, mắt y bị đủ các loại ánh sáng làm hoa đi vẫn cố mở thật to nhìn cho rõ:

“ Rồng!” Thái Tể đáp ngắn gọn đầy kiêu hãnh:

Vân Lang nhìn bốn cái móng dài ngắn khác nhau, gần như nín thở lẩm bẩm không sao tin nổi:” Trên đời này thực sự có rồng sao?”

Trước mắt Vân Lang chính là con rồng, hay nói cách khác là xương rồng.

Bất kể là cài sừng hươu trên đầu, xương mặt dài như ngựa, hay là xương sườn dài như rắn, vảy lớn rơi rải rác trên mặt đất với bốn cái cái lớn chống đỡ cơ thể đều chứng minh đây chính là di hài một con rồng .... Chính vì thế mà đây là điều không thể nào.

Làm sao có rồng trên đời này được? Bộ óc của y phản đối sự tồn tại của con vật truyền thuyết này.

Chính giữa căn phòng sáng lung linh bởi đủ bảo thạch hiếm có gắn trên trần là con rồng nằm ở bệ đá lớn, cho dù nó đã chết, dù chỉ còn bộ xương trắng trơ trọi ở đó nhưng long uy tựa hồ vẫn còn, khiến những người lần đầu nhìn thấy không khỏi chấn kinh.

“ Năm xưa bệ hạ khi tế trời ở Vị Thủy gặp được một con rồng đen ...” Thái Tể vuốt ve bộ xương, mặt đầy vẻ hồi tưởng, cứ như tận mắt chứng kiến vậy:

Vân Lang biết truyền thuyết đó:” Chính là con này sao?”

“ Hẳn là thế rồi.” Thái Tể gật đầu chắc chắn:

Vân Lang bị bộ xương rộng dài tới năm trượng làm hoang mang vô cùng, nó càng thật thì y lại càng không tin, nhìn kỹ hơn thì nhận ra con rồng này không có da thịt, chỉ có bộ xương, hơn nữa lại hoàn chỉnh kinh người, khác hoàn toàn với xương hóa thạch khủng long thời sau mà y biết:

Nhặt một cái vảy to bằng lòng bàn tay dưới đất lên, thứ này giống như vảy cá, hoặc có thể nói là vảy cá, thời gian dù trôi qua rất lâu, không còn mùi cá nữa, song vân trên đó vẫn rõ ràng, chỉ là không rõ của loài cá lớn nào hay là rồng.

Thái Tể thấy Vân Lang nhìn bộ xương rồng tới nhập thần thì đi tới bên đại sảnh, giơ cái chùy nhỏ, gõ lên bộ chuông đặt ở đó.

Ân thanh rất có vần luật, du dương vang xa ...

Vân Lang quan sát bộ xương thật kỹ, sờ từng cái xương một với vẻ hoang mang xen lẫn chút gì đó cảm giác thần kỳ, đến khi phát hiện cái đầu không hề khớp với phần xương còn lại thì thất vọng như rơi từ trên đỉnh núi xuống vực thẳm.

Quả nhiên sau khi kiểm tra vài bộ phận nữa thì mất hết hứng thú.

Cái bộ xương rồng này dùng sừng hươu, đầu trâu với đầu ngựa khéo léo lắp lại, cuối cùng thành đầu rồng.

Xem ra Tần Thủy Hoàng vì thể hiện kỳ ngộ của mình mà bỏ công phu lớn, đến cả thân thể mãng xà dài tới mười lăm mét cũng tìm ra được, cùng với bốn cái chân, với vảy cá to đều là thứ cực kỳ hiếm có. Nhất là bốn cái chân kia, hẳn là từ trên người một con cá sấu cực lớn.

Quá sức thất vọng, mọi thứ ở đây toàn là đồ giả, trong một tích tắc y đã cho rằng nó là rồng thật, cũng hi vọng nó là rồng thật.

Vân Lang nhặt mười mấy vảy cá lớn cho vào ba lô, còn Thái Tể thì đã hát xong một bài ( Sơn quỷ), gõ xong còn khom mình thi lễ, giống như đứng trước mặt Tần Thủy hoàng, gõ cho ông ta nghe.

“ Xem xong cự long rồi hả?” Thái Tể hỏi đầy kiêu ngạo:

Vân Lang không cách nào nói thật với ông già tội nghiệp này, đành làm bộ khâm phục đáp:” Té ra rồng là như thế.”

Thái Tể càng tự hào, vuốt ve bộ xương:” Đây mới chỉ là con rồng nhỏ thôi, thân thể chưa trưởng thành, nghe gia gia ta nói, rồng trưởng thành có thể dài tới trăm trượng, có thể phun mây nhả sương, xuống sông lớn có thể gây ra sóng cả ngợp trời. Đại Tần ta được trời cao phù trợ nên mới có thiên long giáng xuống ... Tiếc rằng thiên long không thể trưởng thành, nên Đại Tần ta mới hai đời đã mất.”

“ Năm xưa tên phản tặc Lưu Bang chém một con rắn trắng lập nên cơ nghiệp nước Hán, gia gia ta cho rằng đó chính là một con rồng, còn nhỏ hơn cả thiên long của Đại Tần ta. Cự long dài năm trượng chỉ có thể phù hộ Đại Tần được hai đời, vậy con rồng mà Lưu tặc giết càng nhỏ hơn, vận bọn chúng càng ngắn hơn.”

“ Sau khi Lưu Bang chết, nước Hán loạn, mọi người cho rằng bọn chúng sắp diệt vong rồi, không ngừng cổ động những người còn hướng về Đại Tần ta đứng lên giành lại thiên hạ tổ tiên ... Không ngờ sau khi nhi tử hắn kế vị, thiên hạ mau chóng ổn định.”

“ Khi đó các thần vệ mới nhớ ra Đại Tần ta từ Tần Trọng phong quốc tới Trang công rồi Tử Anh đã ba mươi lăm đời, như thế nhà Hán còn mười mấy đời nữa ...”

Vân Lang rất muốn cười, nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ tột cùng của Thái Tể liền thôi.

Thái Tể thấy vai Vân Lang rung rung hừ một tiếng:” Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn làm gì, khi xưa các gia gia bá bá của ngươi ý thức được vấn đề này cũng cười rất lâu, có người cười chết luôn tại chỗ ... còn ngồi ở kia kìa.”

Một câu nói làm Vân Lang cười không nổi nữa, trong lòng không hề dễ chịu.

Thái Tể nói xong kéo xích sắt, lửa dần dần tắt đi, cầm đèn lồng lên lặng lẽ quay về.

Thái Tể đã đi xa, Vân Lang nhìn bộ xương rồng bên cạnh mà rùng mình, mau chóng đuổi theo.

(*) Mình cũng thất vọng với con rồng a, truyện cho thêm chút chất truyền thuyết huyền bí mập mờ cũng thú vị mà.

Bình Luận (0)
Comment