Biết rõ con rồng này là giả, nhưng Vân Lang không thể nói ra, cũng không biết lời nói dối được Tần Thủy Hoàng nói đi nói lại bao lần, giả liền biến thành thật.
Chẳng nói thời này, dù hai nghìn năm sau ai cũng biết rồng chỉ là truyền thuyết, nhưng vô số câu truyện về rồng lưu truyền dân gian, còn hương hỏa long vương miếu vẫn ngày đêm không tắt.
Ở thế giới nào thì thật thật giả giả, ai có thể nói rõ.
Sống tới mức Thái Tể, vô tri là một loại phúc phận, Vân Lang thấy biết quá nhiều như mình mới ngốc, đôi khi giữ chút ảo tưởng cũng tốt, như con rồng kia nếu y không tìm hiểu quá kỹ có khi còn phấn khích thêm mấy ngày.
Hai cái đỉnh lớn ở đại môn được Vân Lang dùng hết sức bình sinh mới chuyển đi được, nhưng cổng thành thì không thể đóng lại, bất kể là Thái Tể dùng cách gì đó vẫn trơ trơ tại chỗ, nó hỏng mất rồi.
Vân Lang thấy vậy là biết khôn chạy ngay, Thái Tể thế nào cũng rất giận.
Quả nhiên Thái Tể thờ phì phò một hồi không lay chuyển được đại môn thì rống lên:” Vân Lang ...”
Vân Lang gãi đầu gãi tai:” Gia gia, hai người sắt trước cổng hẳn liên quan tới cánh cổng, người sắt đã hỏng rồi, không bằng chúng ta hạ cửa sập xuống.”
Thái Tể nhìn Vân Lang như muốn tóe lửa, cuối cùng bất lực phất tay, đó là người kế thừa, là hi vọng duy nhất của ông ta rồi, chẳng làm gì nổi y, để y muốn làm gì thì làm.
“ Aaaaa …” Vân Lang đã đi mấy bước rồi rốt cuộc nhìn cái lưng còng của Thái Tể tức tối hét một tràng quay lại, buộc hai cái thang vào nhau, miễn cưỡng dựng lên tường thành, dẫm lên cái thang èo uột leo lên từng bước một.
“ Cẩn thận đấy.” Thái Tể ở dưới mà khiếp hãi:
Vân Lang tất nhiên không lấy an toàn của mình ra mạo hiểm, khi leo lên độ cao khả năng ngã chết được, y lấy ra một cái vòng đinh sắt, đóng vào tường, buộc thừng xuyên qua vòng sắt, cứ hai bậc thang lại đóng một cái vòng.
Cứ như thế dẫm trên cái thang rung rinh leo lên trần sơn động.
Tường thành và trần sơn động liền làm một, may mà có ụ thành nhô lên chống đỡ, nên Vân Lang còn có không gian an toàn chui vào.
Một bộ nỏ được đặt trong ụ thành, quân sĩ điều khiển bằng người đất, mặt đỏ, môi càng đỏ khiếp người, da mặt không ở trên mặt mà chảy sệ xuống cằm.
Khi không có ai để dựa vào, Vân Lang không la hét hoảng loạn dọa chính mình, đầu óc tỉnh táo phân tích đây là nơi ẩm thấp nhất, tượng bị bong sơn là hợp lý ...
Cho dù là tòa thành dưới lòng đất, kết cấu của nó vẫn không khác gì thành Hàm Dương, độ rộng trên thành đủ để cho ngựa chạy, các loại trang bị không thiếu như gỗ đá, lưới cá, bình vôi, nỏ lớn.
Chẳng qua là quân tốt giữ thành đều là người đất.
Mỗi một bức tượng đều ngang kích cỡ người thật, vóc dáng người Tần nói chung là cao to hơn sáu nước còn lại, cao hơn Vân Lang một chút, nụ cười âm u mà thần bí.
Vân Lang giơ cao ngọn đuốc, không ngừng chắp tay bốn xung quanh, miệng nói đâu ra đó:” Chư huynh chớ tránh, tiểu đệ quấy rầy rồi, chỉ hạ cổng sập xuống rồi đi thôi, không có ý bất kính.”
Rầm!
Một cái đầu đột nhiên rụng xuống làm Vân Lang giật nảy mình, không ngờ chẳng vỡ còn lăn tới chân Vân Lang, dưới ánh lửa như đang không ngừng biến đổi nụ cười, giống như nhịn lắm mới không cười thành tiếng.
Vân Lang toàn thân sởn gai ốc, chết đứng tại chỗ.
Thái Tể ở dưới nghe tới tiếng động sốt ruột gọi:” Có sao không?”
“ Cháu ... Cháu không sao.” Vân Lang lấy hết dũng khí hét lên xua đi cơn sợ hãi trong lòng, con bà nó, dù không tin thần ma quỷ quái, dù gì đang ở dưới cái mộ, tâm lý khó tránh khỏi sinh ra vài sự ám thị ngầm:
Tư Mã Thiên đồ khốn kiếp, nếu miêu tả lăng mộ Tần Thủy Hoàng kỹ càng hơn thì mình đâu khốn khổ thế này, chắc chắn là lười khắc thẻ trúc nên ...
Khoan!
Vừa nghĩ đến đó Vân Lang lặng người.
Sử Ký của Tư Mã Thiên làm sao có thể miêu tả lăng mộ Tần Thủy Hoàng tỉ mỉ như thế?
Ông ta đã vào lăng mộ Tần Thủy Hoàng hay sao?
Vân Lang không nghiên cứu sử ký Tư Mã Thiên, song vì tham quan viện bảo tàng về Tần Thủy Hoàng, phần miêu tả tấm bản đồ sơn hà rồi lấy bảo thạch làm trăng sao, lấy thủy ngân làm sông lớn, theo như lời kể của Thái Tể, thì đó thực sự là tình hình trong hoàng lăng ...
Không thể nào, cả tộc Thái Tể đã thủ hộ nơi này trăm năm không cho người ngoài vào, tới nay cũng không hề lộ ra bên ngoài.
Làm sao Tư Mã Thiên lại biết tình hình bên trong?
Nếu ông ta mà biết lăng mộ Tần Thủy Hoàng ở đâu, làm gì có chuyện ngụy đế Lưu Triệt bỏ qua cái lăng mộ đầy châu bàu này?
Nếu như nói Tư Mã Thiên căn cứ vào ghi chép của sử sách để miêu tả lại, vậy ông ta căn cứ vào cuốn sử nào? Ai lại đi ghi chép lại một chuyện mẫn cảm như thế?
Ông ta căn cứ vào đâu?
Vân Lang lục lọi đầu óc, ( Sử ký - Hạng Vũ bản ký) có ghi :" Hạng Vũ dẫn binh đồ sát Hàm Dương, giết chết Tần hàng vương Tử Anh, đốt cung thất, lửa cháy ba tháng không dứt."
Thứ lửa nào có thể cháy ba tháng không dứt, theo ghi chép lửa thiêu Hàm Dương vào mùa thu, chẳng lẽ ba tháng không có mưa?
Chẳng ba tháng nào không có mưa?
Chẳng lẽ Hạng Vũ cứ vài ngày lại phóng hỏa một lần?
Thù hận của Hạng Vũ với Tần Thủy Hoàng cực sâu, thù diệt quốc dùng thủ đoạn nào báo thù đều không quá, theo lý mà nói, hắn chắc chắn lùng sục khắp nơi để tìm kiếm lăng mộ Tần Thủy Hoàng, bất kỳ manh mối nào, mà theo Thái Tể ký thì đúng là vậy, Thần Vệ doanh không biết chết bao người để giữ bí mật về hoàng lăng.
Sẽ không có ghi chép nào lại lọt vào tay Tư Mã Thiên được.
Vân Lang đầu óc chuyển động không ngừng, trong đầu hiện lên vô số câu hỏi, vì thế cảnh tượng khủng bộ trước mặt đã không còn gây khốn nhiễu cho y nữa.
Đi qua sau lưng những bức tượng đất, đôi khi không cẩn thận chạm vào vũ khí bọn họ đeo trên người, rơi xuống đất cheng một cái, thế là Vân Lang đi tới đâu tiếng leng keng không ngớt bên tai.
Chạy một lúc, trước mắt trống không, chỉ có một đống đá chất sau ụ thành, đống gỗ thì sắp mốc rồi, Vân Lang dùng đao chém đứt dây, gỗ đá liền từ trên tường thành lăn ầm ầm xuống.
Nếu không phá mấy cái công cụ phong ngự sắp sập này, chẳng biết lúc nào nó ở trên đầu rơi xuống.
“ Gia gia, tránh xa một chút, bên trên này có gỗ đá, thừng đã mục hết rồi, chạm vào là rơi xuống.” Vân Lang hét lớn:
“ Được, ngươi cẩn thận, đừng để bị ngã.”
Lời vừa mới dứt thì Vân Lang trượt chân ngã cái oạch, ngọn đuốc rời tay, lòng bàn tay mài vào sàn đá đau rát.
“ Khốn nạn ... Úi da ...” Vân Lang lẩm bẩm chửi rủa, nhìn bàn tời để hạ cổng thành cách đó không xa, đầu thì vẫn suy luận, ghi chép của Tư Mã Thiên có vấn đề, nhiều chuyện không qua được kiểm chứng, vì ông ta dùng cách kể chuyện để viết ( Sử Ký), nên nó thêm thành phần diễn dịch, tuy đẹp, nhưng thiếu sự chặt chẽ của người làm học vấn.
Ví dụ như Lưu Bang chỉ chém một con rắn, mà ông ta gán thần tích chém rắn trắng khởi nghĩa vào, rõ ràng Tư Mã Thiên ghi chép những chuyện này dựa vào truyền thuyết và lời truyền miệng.
Bàn tời quay ken két, khúc gỗ tròn đột nhiên tuột ra, cả bàn tời lớn đổ ra ngoài, xích sắn quấn với bàn tời đã rỉ sét dính vào nhau, một đoạn gỗ đỏ sậm đứt chính giữa, mang cả bàn tời bay vèo vèo.
Tường thành mơ hồ có chút rung chuyển, lát sau nghe đánh "sầm" một cái, bụi đất mù mịt, Thái Tể vừa ho vừa gọi:” Được rồi, cổng sập hạ xuồng rồi, xuống thành đi.”