Vân Lang nằm rạp trên mặt đất, tai vẫn còn nghe tiếng bàn tời bay trên không, nhìn thấy gỗ đá chất trên tường thành đổ ào ào xuống như mưa, đám tượng đất vốn xếp thành đội ngũ cũng nối nhau đổ rạp, va vào nền đá vỡ tan tành.
“ Vân Lang có sao không?” Thái Tể đứng cách tường thành không xa, đang nỗ lực giơ cao đuốc để tìm kiếm y:
“ Cháu không sao.” Vân Lang đợi thêm một lúc, tới khi không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa mới cẩn thận trèo xuống.
Hai người đứng ngây ra trước cổng thành, không ngờ hạ cổng sập xuống, lại hủy mất hệ thống phòng ngự của Hàm Dương.
Thái Tể thở dài, lần này không trách Vân Lang, chuyện đã thế hẳn trời cao có an bài chỉ nói:” Đi thôi, hôm nay ở dưới đây đủ lâu rồi.”
Chuyện khám phá hoàng lăng tiến triển chậm như thế là do Vân Lang cố tình, vì y biết Thái Tể đang cố cầm cự thôi, chỉ cần tới được chỗ Tần Thủy Hoàng là ông buông tay ra đi, mà Vân Lang lại muốn giữ Thái Tể ở lại thêm một khoảng thời gian nữa, kể cả thêm một ngày.
Mùi vị người chết tích trữ trên người Thái Tể đã đậm đặc tới mức đáng sợ rồi, chỉ cần nhìn ông ta ngồi trong đống người đất với vẻ hết sức vui vẻ thả lỏng, liền biết sống với Thái Tể mà nói là một loại gánh nặng.
Đời sau có một cách nói, người chắc chắn chết nếu có ra đi một cách bình an hạnh phúc, đó là một loại hạnh phúc.
Vì thế mà nhiều người mắc bệnh không chữa được đã ký giấy với bệnh viện, không muốn ở lại trong bệnh viện quá lâu.
Bà bà là người như thế, Vân Lang hối hận nhất đã không giữ bà bà ở lại thêm trên đời, khiến cho khi bà bà đi rồi, y gần như sụp đổ.
Bây giờ Thái Tể cũng thế, Vân Lang không buông tay, chỉ cần để Thái Tể sống thêm dù một ngày, y cũng nỗ lực hết mức, dù làm thế là ích kỷ, y vẫn không buông tay.
Thái Tể trở về căn nhà đá bảo Vân Lang tùy tiện.
Tào Tương ngâm mình trong ao nước nóng ở lưng núi thì gặp Vân Lang từ trên núi xuống, hắn không hỏi Vân Lang thi thoảng lại đi đâu cả đêm, Vân Lang cũng không hỏi hắn rốt cuộc đã đấu tranh với A Kiều tới mức nào rồi.
Ai cũng có bí mật, đừng xen vào chuyện của người khác.
“ Tài quan tướng quân Hàn An Quốc chết trên đường nhậm chức, ngươi biết không?” Tào Tương nằm trong ao nước nóng của hắn, nói với Vân Lang nằm trong một cái ao khác:
Vân Lang lắc đầu:” Có nghe nói tới Hàn An Quốc thôi.”
Tào Tương uống một ngụm sữa hươu, nói một câu đầy tính triết lý:” Nhân tài chết rất nhanh, loại vô dụng thì sống khỏe như hổ.”
“ Hiển nhiên, có ai lại đi dùng kẻ vô dụng không?” Vân Lang thuận miệng đáp:
Tào Tương gật gù:” Đúng là có lý thật, cho nên ngươi mới ở lỳ nơi này à, không thích võ sự có thể hiểu, sao ta cảm giác ngươi cũng chẳng có hứng thú làm quan văn? Ngươi thực sự đạt tới cảnh giới đạm bạc vô vi sao?”
“ Đừng đánh giá ta cao như thế, kiếm lấy chức tư mã này là vì dễ sống một chút, không bị tư lại cường hào ức hiếp mà thôi, không sâu xa như ngươi tưởng đâu.”
“ Không có à?” Tào Tương lại uống một ngụm rượu nữa, mắt nheo lại hoài nghi:” Ta cảm giác ngươi coi thường mọi người, coi thường luôn cả mấy chức vị đó, thậm chí coi thường cả Đại Hán.”
Tên này có giác quan thứ sáu thật mẫn cảm, cái này hẳn truyền thừa từ mẹ hắn, Vân Lang thất kinh thực sự, lời nói ra lại khác:” Ta có tư cách gì mà coi thường, đừng nói linh tinh, ngươi định giết ta chắc.”
Tào Tương không nghĩ nhiều, mồm hắn thối với lại dọa được cho Vân Lang sợ thì cười ha hả:” Không phải tại ở đây không có ai à?”
Hai người đang nói chuyện thì Mạnh Đại đầu đội một con vịt đi qua, đặt cái giỏ xuống bên cạnh ao, cởi quần áo nhảy ùm xuống, nói với con vịt bên giỏ:” Trông quần áo cho ta.”
Tào Tương nhìn hành vi quái dị của Mạnh Đại mà không biết nói gì cho phải.
“ Lão đại nhà Vịt Đỏ đấy.” Mạnh Đại giới thiệu rất trang trọng giới, sau đó duỗi mình, khép mắt ngâm nga một bài hát không ai hiểu, tâm tình xem ra rất tốt:
Lát sau Mạnh Nhị cũng tới, trong lòng hắn có một con vịt xám.
“ Vịt hôm nay ăn khỏe lắm, hôm nay trộn vỏ cây, cỏ dại, chúng ăn hết sạch, chẳng mấy chốc chúng sẽ lớn, không cần phải cho ăn nữa, tự đi kiếm sống được rồi.” Mạnh Nhị khoe với Vân Lang, vỗ vỗ đầu con vịt:” Trông đồ đấy.”
Mạnh Đại mặt đắp cái khăn vải, nói:” Mùa đông vịt đẻ, không được ăn đâu đấy, để lại ấp, có thành đàn mới mở rộng được.”
Tào Tương ngáo ngơ nhìn Mạnh Đại Mạnh Nhị, hai vị này nếu không phải hắn biết là hai tên ngốc, nghe lời vàng ý ngọc sẽ nghĩ cao sĩ ở đâu, nói năng rất lưu loát không giống trước kia vừa mở miệng đã lắp bắp ú ớ giống bọn ngớ ngẩn.
Vân Lang mỉm cười vẫy tay với hai huynh đệ Mạnh gia, lấy trong giỏ Mạnh Đại nửa cái oa khôi ăn, thứ này do huynh đệ họ làm, thậm chí làm ngon hơn cả chính y.
Kỳ thực thứ duy nhất Vân Lang uốn nắn là tật mở miệng nói linh tinh của họ, nhưng nếu phát triển thế này, Vân Lang tin rằng, nếu người không rõ nội tình, chỉ cho rằng hai huynh đệ họ si mê nuôi vịt quá mức mà thành quái nhân, sẽ không ai coi họ là kẻ ngốc.
Cứ tưởng tượng xem, người ta ăn mặc sạch sẽ chỉnh chu, tóc tai gọn gàng, miệng nói đâu ra đó chuyện nuôi gà nuôi vịt, còn tự mình làm được oa khôi vừa thơm vừa xốp, cầm cốc trà lên mời ngươi, ai dám nói đối diện ngươi là kẻ ngốc.
Nếu ngươi chẳng hiểu gì về nuôi vịt, lúc đó ai mới là kẻ ngốc.
Nếu như Mạnh Đại, Mạnh Nhị chỉ si mê nuôi ngan, nuôi vịt, không quan tâm tới chuyện khác, việc gì phải thảo luận với ngươi.
Trên đời này có người yêu trúc thành si dại, yêu hạc thành nghiện, càng có người coi hoa mai là lão bà, coi tiên hạc là con cái, vậy thì thích gà vịt có gì mà không đúng.
Đó là định hướng mà Vân Lang vạch ra cho hai huynh đệ họ để có thể tồn tại tôn nghiêm trên đời này.
Trước kia phu phụ Mạnh Độ sai ở chỗ cố gắng để khiến anh em họ trở thành người thường, đây là vấn đề cần đối diện chứ không thể lảng tránh, hai huynh đệ họ không hề bình thường.
Tào Tương lắng nghe hai huynh đệ kia nói chuyện một lúc liên tục kêu thần kỳ, lau khô thân thể, mặc quần áo vào, toàn thân khoan khoái, cảm thụ được sức khỏe đang tốt lên từng ngày, hưng thú nói:” Vậy đây chính là phương hướng ngươi giải quyết sự ngu si của họ.”
Vân Lang buộc tóc thành đuôi ngựa, tùy ý thả sau đầu, rất nữ tính, cười:” Có gì không hay à?”
“ Ta nói được gì đây, vừa rồi nghe hai huynh đệ bọn họ bàn bạc mở rộng đàn vịt, ta thấy mình mới là đồ ngốc. Giờ kẻ ngốc cũng trở nên thông minh, sao bỗng nhiên lắm người trở nên thông minh thế.” Tào Tương lẩm bẩm:
Vân Lang bật cười:” Sao thế, lại thua ở chỗ A Kiều rồi à?”
Tào Tương bứt tóc:” Hôm nay A Kiều nói, có thể cho ta mượn cung vệ, nhưng không thể tặng ta.”
“ Vậy là ngươi bắt đầu bận rộn.” Kết quả này Vân Lang đoán trước, chỉ cần A Kiều không quá ngốc sẽ biết phải có qua có lại, nhất là khi nàng thắng Tào Tương nhiều như vậy, Tào Tương đâu phải là người có thể tùy ý ức hiếp, hắn thua quá lớn người mẹ lợi hại của hắn nhất định không chịu:
Tào Tương rất thông minh nên hắn mới liều mạng đánh bạc, thắng hắn có thứ mình muốn, thua đủ nhiều, hắn cũng đạt được mục đích.
“ Đúng thế, đám cung vệ nhiều năm không thao diễn, ai biết còn vài phần chiến lực, phải huấn luyện lại. A Kiều kỳ thực nhìn thấy điểm này mới cho ta mượn, nàng không cần tốn đồng nào mã cũng có đám võ sĩ dũng mãnh, lãi lớn ấy chứ, nghĩ lại mới thấy hình như kế hoạch của ta không ổn.”
“ Đã biết thế sao còn gấp gáp?”